"À đúng rồi, gần đây em có liên lạc với Tô Chính Đông không?" Hướng Dương hỏi cô.
Trâu Niệm ngẩng đầu thở dài: "Không có liên lạc, em đoán anh ta đang trốn tránh, không muốn nhắc đến chuyện ly hôn, chắc là sau phiên tòa xét xử Tô Tư , anh ta sẽ biết."
“Còn việc ly hôn thì sao?”
"Em có thể làm gì? Hãy làm theo trình tự pháp lí. Chẳng phải em đã khởi kiện rồi sao..." Trâu Niệm không ngừng thở dài: "Em đã hỏi luật sư. Phiên tòa lần này sẽ kéo dài khoảng ba tháng, và nếu tòa án không xét xử, em sẽ phải đợi sáu tháng mới có thể đ.â.m đơn kiện lần thứ hai, nhưng luật sư nói rằng nếu em đ.â.m đơn kiện lần thứ hai, tòa án chắc chắn sẽ ra phán quyết ly hôn”.
Mê Truyện Dịch
Hướng Dương kêu lên: "Ồ, tốt quá. Nói cách khác, em và Tô Chính Đông nhất định phải sẽ ly hôn sau sáu tháng!"
Trâu Niệm vẫn thở dài, hôm nay thật sự là ngày cô thở dài nhiều nhất.
Bụng của cô không thể chờ đợi lâu được.
Không đến năm giờ, Trâu Niệm đã rời khỏi tiệm hoa, trở về nhà.
Trong nhà đã có cơm và rau chuẩn bị sẵn, Trâu Niệm chỉ cần rửa tay và chuẩn bị nấu ăn là được.
“Sao hôm nay con lại tự nấu ăn?” Mẹ Trâu không hiểu nổi con gái mình, lâu nay con gái bà hiếm khi làm việc gì.
Mẹ Trâu nhớ rằng trước đây con gái bà rất thích nấu ăn và làm việc nhà, nhưng sau khi xuất viện, bà hiếm khi thấy con gái làm những công việc này, mẹ Trâu nghĩ rằng có thể là do con gái bà gả vào nhà họ Tô, nhà Tô Chính Đông giàu có, có bảo mẫu nên không cần con dâu làm bất cứ công việc gì.
Lấy chồng được một năm, đứa con gái thích nấu nướng và dọn dẹp nhà lại làm không quen tay.
Mẹ Trâu làm sao biết được con gái mình có thai, giai đoạn trước cô rất khó chịu, đến nỗi không thể nấu ăn, mỗi lần nấu cơm đều ợ chua.
Tính cả dì bảo mẫu, tổng cộng có ba người, cô nấu ba món một canh, là vừa đủ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1991.html.]
Bảo mẫu rất ngại ngùng khi làm việc cho một gia đình tốt như vậy. Cả hai mẹ con đều đối xử rất tốt với mọi người.
Dì bảo mẫu càng không ngờ món ăn cô gái nhỏ này nấu lại ngon đến thế.
Sau bữa tối, mẹ Trâu hỏi con gái: “Niệm Niệm, sao gần đây mẹ không thấy con đến kỳ kinh nguyệt?”
Trâu Niệm nghẹt thở, kinh nguyệt của cô...
Cố nén hoảng sợ, Trâu Niệm giải thích: "Con tới mấy ngày trước, mẹ không biết sao?"
Mẹ Trâu gật đầu, bà thật sự không để ý sao? Bà đang nghĩ có lẽ bà già rồi và hồ đồ chăng?
Sau khi mẹ cô hỏi câu này, nhịp tim Trâu Niệm không ngừng tăng lên, mãi một hồi lâu mới chậm lại, cô thật sự sợ bị mẹ phát hiện, cô rất sợ.
Không đợi đến ngày hôm sau, tối đó, Trâu Niệm đã gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Tất cả những cảm xúc không tốt đều dâng lên trong lòng, Trâu Niệm nghẹn ngào nói: " Duật Nghiêu, em đã suy nghĩ kỹ rồi, anh có thể sắp xếp cho em đến thành phố khác dưỡng thai, chờ sinh..."
Trâu Niệm cùng Nguyễn Duật Nghiêu trò chuyện gần nửa giờ, cô cảm thấy rất bất an, cần anh an ủi, Nguyễn Duật Nghiêu là một người đàn ông hiểu cô và rất ân cần.
Trâu Niệm sẽ luôn cảm thấy việc bỏ mẹ đi nơi khác nuôi con chờ sinh là một nỗi xấu hổ lớn, đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi với mẹ mình. Trước kia cô vốn cho rằng việc cô mang thai là vì người đàn ông Nguyễn Duật Nghiêu này, nếu anh nói không muốn, cô nhất định sẽ phá thai. Nhưng bây giờ tâm trạng của cô hoàn toàn khác, cô nghĩ rằng đứa nhỏ là của chính bản thân cô.
Nguyễn Duật Nghiêu luôn bảo vệ cô, cô thực sự cảm động vì điều đó, cho nên, việc có con, ba phần là vì Nguyễn Duật Nghiêu, ba phần vì chính bản thân cô, còn lại là vì đứa nhỏ.
Ba người ở cùng với nhau, mới thật sự là một phần đầy đủ.
Ba người họ dường như không thể tách rời được nữa.