Mẹ Trâu cười nói: “Đứa nhỏ này thật biết nói chuyện, dù thế nào thì cũng phải nói lời cảm ơn vì đã cho mẹ con chúng ta một căn nhà để ở. Bây giờ Niệm Niệm có cơ hội ra nước ngoài, cũng là do người làm sếp như cậu quan tâm. Nếu Niệm Niệm ở công ty cậu làm không tốt, thì đừng khách sáo, cứ phê bình nó!”
Trâu Niệm đỏ mặt, lúc này cô thật sự sợ gặp phải ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu.
Nguyễn Duật Nghiêu trả lời các câu hỏi một cách tỉ mỉ. Lần này Trâu Niệm đi ra ngoài đợi sinh con, nhưng không phải đi nước ngoài. Cô nói với mẹ rằng cô đi nước ngoài học thêm, cô đi nước ngoài du học vì công việc của công ty. Trâu Niệm đã thảo luận lý do này với Nguyễn Duật Nghiêu từ lâu, Nguyễn Duật Nghiêu sẽ không trả lời sai một chữ.
Mẹ Trâu và Nguyễn Duật Nghiêu bắt đầu nói chuyện khác, công ty có kiếm được tiền không, sức khỏe cha mẹ có tốt không, tóm lại mẹ Trâu hỏi đủ loại, nhưng thực tế như không có gì để nói. Thứ mà Nguyễn Duật Nghiêu hiểu thì mẹ Trâu căn bản không hiểu, chỉ biết Nguyễn Duật Nghiêu xây nhà, cũng không biết anh xây như thế nào. Bình thường mẹ Trâu không xem tin tức lớn, nhiều lắm là xem một số chương trình truyền hình về hàng xóm cãi vã đánh nhau.
Mẹ Trâu không hiểu những lĩnh vực mà Nguyễn Duật Nghiêu tham gia, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu lại có thể tiếp được những chủ đề mà mẹ Trâu nói, cũng hiểu biết rất nhiều.
Cơm trưa xong, Nguyễn Duật Nghiêu nói muốn lên lầu nhìn một chút. Hướng Dương đáp lời: "Niệm Niệm, em dẫn sếp em lên lầu xem một chút đi, anh ấy đã lâu không đến xem bên trong nhà rồi."
“Đúng, Niệm Niệm, nhanh đi đi.” Mẹ Trâu nói.
Mẹ Trâu cho rằng lần này Nguyễn Duật Nghiêu cũng là thuận tiện đến xem tình huống trong nhà. Mẹ Trâu nhìn bóng lưng con gái và Nguyễn Duật Nghiêu lên lầu, trong lòng bà ấy cảm thấy bất an. Bà ấy sợ Nguyễn Duật Nghiêu sẽ cho rằng hai mẹ con phá hoại nhà, vô tình đụng phải chỗ nào đó, sợ Nguyễn Duật Nghiêu lại tức giận.
Lục Nguyên trò chuyện với mẹ Trâu ở tầng dưới, Hướng Dương cũng ở bên cạnh, trên bàn có một đĩa trái cây tươi...
Lên lầu, Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm đi thẳng vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2061.html.]
Mê Truyện Dịch
Đi đến trước một căn phòng, Nguyễn Duật Nghiêu mở cửa ra, anh khá quen thuộc với nơi này. Bên trong trống rỗng, nhưng có quần áo, chăn mền các loại, cơ sở vật chất đầy đủ, chỉ là không có người dọn vào ở mà thôi.
“Em cũng vào đi,” Anh nói.
Một tay anh nắm lấy tay Trâu Niệm, Trâu Niệm hít một hơi, nhìn về phía cầu thang, may mắn là không có người đi lên. Trâu Niệm luôn sợ mẹ hoặc bảo mẫu đột nhiên đi lên nhìn thấy mình.
Sau khi vào phòng, Nguyễn Duật Nghiêu quay người hôn cô.
Một lúc sau, cả hai ngừng hôn nhau, thở hổn hển.
Anh nhìn vào mắt cô, nói: "Mẹ em rất tốt bụng."
“Ừ, nhưng rất cố chấp.” Trâu Niệm nói với anh: “Mẹ em cho rằng anh là lãnh đạo của em, chỉ đơn thuần là ông chủ nên mới đối xử với anh như vậy. Nếu mẹ em biết anh yêu đương với người đã có gia đình như em, hơn nữa anh cũng là người đã có gia đình, thì mẹ em sẽ trực tiếp mắng anh, đánh đuổi anh ra ngoài."
"Anh hiểu." Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu.
Trâu Niệm dựa vào n.g.ự.c anh: "Làm sao đây? Sau lần này gặp được mẹ em, đợi sau khi em sinh con xong, rồi lại đợi ngày chúng ta có thể công khai ở bên nhau, anh sẽ nói với mẹ em thế nào? Lẽ nào phải nói là chúng ta đã lừa bà, bí mật sinh con, thực ra chúng ta đã ở bên nhau từ lâu? Điều này hoàn toàn không ổn."
"Chúng ta hãy đi một bước xem một bước, ông trời không tuyệt đường của con người, mọi việc sẽ ổn thôi." Nguyễn Duật Nghiêu vỗ nhẹ lưng Trâu Niệm.