Anh ôm cô, hỏi bên tai cô: “Niệm Niệm, hãy yêu người đàn ông như anh bằng cả trái tim em đi.”
"Sao vậy?" Trâu Niệm cảm thấy tâm tình của anh có chút không đúng liền đẩy anh ra, cô sợ mẹ đi lên nhìn thấy hai người sẽ kích động, Trâu Niệm ngẩng đầu lên nhìn nét mặt hắn: " Em không yêu anh thì em yêu ai bây giờ? Giữa hai chúng ta ,chẳng phải em nên là người nói những lời này sao?”
“Nguyễn Duật Nghiêu, xin anh từ nay về sau hãy hết lòng yêu một người phụ nữ là em thôi nhé. "
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, gật đầu một cách nghiêm túc.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tràn đầy sự chân thành và cam đoan, anh mong chờ một cái kết viên mãn cho tình yêu của anh với cô!
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, loại sức lực đó giống như sức lực anh sử dụng khi muốn chinh phục toàn bộ cơ thể cô, lần đầu tiên anh được nếm trải cảm giác động tâm, yêu cô và có được cô là có mục đích duy nhât.
Bây giờ anh muốn tình yêu của anh và cô được pháp luật hoàn toàn công nhận, anh có mục đích rõ ràng và anh cũng tin rằng đó là điều tất yếu và không thể có sai sót gì.
Khi mẹ Trâu và dì bảo mẫu đi lên, họ không chỉ mang trà đã pha mà còn mang theo một đĩa hoa quả đã được rửa sạch và cắt sẵn.
Dì bảo mẫu đặt hoa quả xuống, mẹ Trâu đặt ấm trà xuống, ngẩng đầu nói với Nguyễn Duật Nghiêu: “Ở nhà không có trà đắc tiền, cậu uống đỡ nhé.”
“Bác gái, đã làm phiền rồi.” Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy nhận lấy ấm trà.
Trâu Niệm nói với mẹ: “Mẹ, thật sự không cần bận rộn như vậy đâu.”
"Niệm Niệm, con đối với mọi người bất cẩn như vậy, không biết khách khí! Không biết tôn trọng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2093.html.]
Mê Truyện Dịch
Mẹ Trâu mắng con gái, sau đó nói với Nguyễn Duật Nghiêu: “Các con nói chuyện đi, nếu có cần chuyện gì khác thì để Niệm Niệm ra ngoài gọi chúng ta lên lầu. "
"Dạ được, bác gái." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Anh đứng dậy tiễn mẹ Trâu ra khỏi phòng, mẹ Trâu liên tục bảo anh quay lại tiếp tục bàn chuyện công việc, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu nhất quyết muốn đưa mẹ vợ tương lai xuống lầu, mẹ Trâu cảm thấy... Nguyễn Duật Nghiêu, người ông chủ lớn này, thực sự không hề có tí gì gọi là kiêu ngạo.
Nói chuyện đặc biệt có tố chất, cư xử lịch sự và đặc biệt đối xử với người khác cũng rất tốt.
Ước chừng một phút sau, Nguyễn Duật Nghiêu quay trở lại thư phòng.
Lần này hai người cũng không ngồi cách xa nhau, Nguyễn Duật Nghiêu tự mình rót một chén trà, một chút cũng không để ý, dưới ánh mắt Trâu Niệm nhấp một ngụm, nhướng mày nói: “Sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh khi anh đang uống trà vậy?”
“Không ngờ anh lại có thể uống loại trà đó đấy.” Trâu Niệm nói đùa.
Nguyễn Duật Nghiêu thở dài một hơi, giơ ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng nhéo cằm Trâu Niệm, cười nói: “Cái nào uống được, cái nào không uống được, làm sao người khác biết được, đó luôn là sở thích cá nhân của anh.... chỉ có anh mới biết cảm giác và mùi vị của nó như thế nào. Anh chưa bao giờ phạm sai lầm về lựa chọn của mình và không hề hối hận.
Tất nhiên, anh cũng hy vọng rằng những người anh lựa chọn sẽ không phản anh——"
"A, nói chắc chắn như vậy... Anh đang nói em sao?" Trâu Niệm hài lòng nói.
Nguyễn Duật Nghiêu cười: “Chẳng lẽ có người khác có khẩu vị của anh sao?”