"Ông chủ Nguyễn, qua đây nghỉ ngơi một chút đi." Người phụ nữ đó ngồi một bên uốn éo nói.
"Ông chủ Nguyễn..." Người phụ nữ đó có ý muốn đụng vào người Nguyễn Duật Nghiêu.
Tay cầm gậy đánh golf của Nguyễn Duật Nghiêu vừa dùng sức vung lên, quay đầu phẫn nộ nói: "Cách xa tôi một chút! Cút..."
Người phụ nữ đó thất bại, bị tính xấu đột nhiên xuất hiện của Nguyễn Duật Nghiêu dọa sợ. Cô ta trực tiếp nhìn chị em tốt của mình bằng ánh mắt xin giúp đỡ...
Chị em tốt nhìn ánh mắt kia lập tức đưa bạn của mình đi.
Nguyễn Duật Nghiêu ném cây gậy, tâm trạng càng thêm bực bội, tháo mũ lưỡi trai xuống vứt trên mặt đất.
Bạn của anh lập tức đến xin lỗi: "Không biết anh lại không thích như vậy, lần sau nhất định không đưa đến nữa. Nhìn anh làm cho cô gái kia bị dọa sợ, bỏ đi, không đáng để tức giận hay coi trọng mấy cô nàng đó."
"Bớt để tôi nhìn thấy những người phụ nữ không đứng đắn đó đi!" Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Bạn của anh cười: "OK, tôi sẽ ghi nhớ."
Điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu reo lên, anh nghe máy, nghe máy xong liền rời khỏi nơi này. Anh lái xe về tập đoàn, lúc này nhân viên trong tập đoàn bên này toàn bộ đã tan làm.
Người được anh cữ ra ngoài làm việc đã tìm được nhà hàng đó. Anh ta đã điều tra mấy nhà hàng mới tìm được nhà hàng mà Trác Đằng ăn cơm.
Nguyễn Duật Nghiêu xoay màn hình máy tính lại, xem video giám sát, người trong video chính xác là Trác Đằng. Anh ấy nhìn có vẻ rất tốt, lúc ăn cơm bên cạnh Trác Đằng có một máy tính bảng, anh ấy đang xem xét điều gì.
Góc độ của video thay đổi, trong một video giám sát khác quay rõ vị trí người đã quay được hình ảnh của Trác Đằng.
Người đang ngồi ăn cơm chính là...
Tám giờ tối, Nguyễn Duật Nghiêu hẹn Đổng Nhân cùng ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2113.html.]
Đổng Nhân không từ chối, bà ta rất có hứng thú với người đàn ông này, cho nên đã đến, hơn nữa còn đến rất sớm.
Sau khi bà ta đến được khoảng mười mấy phút thì Nguyễn Duật Nghiêu mới đến.
Người đàn ông ngồi xuống, tùy ý gọi món.
Thức ăn vẫn chưa lên, anh châm điếu thuốc, trong bầu không khí đầy khói thuốc trực tiếp hỏi Đổng Nhân: "Sao bà lại biết Trác Đằng vẫn còn sống? Tại sao lại lén quay video của Trác Đằng?"
Đổng Nhân không dám tin, sao anh lại biết chứ?
"Cậu nói cái gì?" Đổng Nhân giả ngu.
Anh rít một hơi, vẻ mặt nguy hiểm nheo mắt nhìn Đổng Nhân: "Đừng úp mở với tôi, nơi bà và Trác Đằng ăn cơm, đúng lúc là nhà hàng của bạn tôi. Tôi đã tận mắt xem video giám sát."
Thái độ chất vấn trực tiếp như vậy của Nguyễn Duật Nghiêu làm Đổng Nhân ngồi đối diện anh hơi sợ hãi.
Nơi nào ở thành phố B có bạn bè của Nguyễn Duật Nghiêu, không ai biết chính xác. Người nào là anh em tốt của Nguyễn Duật Nghiêu cũng không ai biết rõ. Bình thường Nguyễn Duật Nghiêu ra ngoài tiêu khiển giải trí, người ở bên cạnh anh là hạng người gì, cũng không ai có thể tìm hiểu sâu.
Mê Truyện Dịch
Anh quen với việc vừa lái xe liền cắt đuôi những chiếc xe lái gần xe mình quá lâu. Anh không quen khi người khác cố ý muốn bước vào vòng bạn bè của anh.
Mọi người đều nói "ngã một lần khôn hơn một lần", nhưng Nguyễn Duật Nghiêu cho rằng như vậy đã muộn rồi. Đời người có bao nhiêu lần té ngã có thể làm người khác đứng dậy một lần nữa?
Người thông minh cũng không thể không vấp ngã. Nhưng nếu muốn sau này thuận buồm xuôi gió, ít nhất phải làm được đi một ngày đàng học một sàng khôn, thậm chí là hàng trăm, hàng ngàn.
Anh không phải là một người nói nhiều, bởi vì cha của anh từ nhỏ đã dạy anh "nói nhiều tất lỡ lời". Anh đã cảm thụ sâu sắc điều này, anh không xem lời của cha mình như gió thổi qua tai.
Cho tới nay, lời mà Nguyễn Duật Nghiêu nói ra gần như có rất ít lời nói nhảm, phần lớn thời gian anh đều dùng để suy nghĩ.
Suy nghĩ trước sau đó mới làm, suy nghĩ trước sau đó mới nói.