Dì bảo mẫu cầm đến dưới lầu, nghe theo sự dặn dò mà vứt đi. Bà ấy ở nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy, dì bảo mẫu đã không nhớ hết mình đã giúp cậu hai vứt bao nhiêu bộ quần áo rồi.
Vừa vứt vừa nói thầm, đoán chừng lại là người phụ nữ không thức thời nào dính lấy cậu hai, làm cậu hai chán ghét.
Nguyễn Duật Nghiêu ở trên lầu, ăn một ít trái cây. Bình thường những trái cây anh thích ăn anh cũng không nhớ ra để ăn. Nhưng mẹ sẽ luôn cho người chuẩn bị cho anh một ít, để lúc anh về nhà sẽ ăn.
Trâu Niệm nhận điện thoại, hỏi anh: "Anh vẫn còn bên ngoài sao?"
"Không có, anh vừa về nhà, tối nay ở lại nhà. Mẹ anh chuẩn bị ít trái cây cho anh, anh liền muốn hỏi em bình thường dinh dưỡng ở nhà có theo kịp không? Lúc không có anh bên cạnh em cùng ăn cơm, bản thân nhớ phải ăn tốt một chút, đừng miễn cưỡng, trái cây gì đó cũng không thể ăn ít." Anh vì con của mình và mẹ của con mình mà suy nghĩ.
"Em biết rồi, em nhất định sẽ ăn nhiều một chút."
"Ừm, đến Hồng Kông anh cũng không cần lo lắng nữa, người chăm sóc cho em đều sẽ suy nghĩ tốt mọi mặt." Anh nói.
Hai người nói chuyện một lát, lo lắng Trâu Niệm không thể cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm trong thời gian dài, anh liền cúp máy. Anh nói một tiếng ngủ ngon, tối mai gặp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trâu Niệm thức dậy liền bắt đầu thu dọn đồ đạc để ở cửa.
Mê Truyện Dịch
Cô biết buổi tối phải đến nhà Nguyễn Duật Nhiêu ăn cơm. Cô còn phải trái với lương tâm mà nói dối mẹ, nói thành đi gặp mặt đồng nghiệp trước khi đi, có một số việc quan trọng liên quan đến công việc cần gặp mặt để bàn bạc kỹ lưỡng.
Bình thường việc liên quan đến công việc, mẹ Trâu đều không ngăn cản.
Bữa sáng, bữa trưa Trâu Niệm đều ăn ở nhà, cùng mẹ Trâu ăn cơm. Cô dặn dò mẹ Trâu những chuyện cần chú ý sau khi cô rời khỏi. Hai mẹ con nói xong đều khóc. Mẹ Trâu luyến tiếc con gái, Trâu Niệm vừa luyến tiếc mẹ, vừa nói dối mẹ nên trong lòng vẫn luôn áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2122.html.]
Năm giờ chiều, Nguyễn Duật Nghiêu đến đón Trâu Niệm. Anh dừng xe ở nơi rất xa để đợi cô.
Trâu Niệm ra khỏi nhà, đi một lát liền nhìn thấy xe mà Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp. Cô theo lệ cũ lên chiếc xe đó, xe lái được mấy phút đến nơi không có người, chiếc xe này và xe của Nguyễn Duật nghiêu chạm mặt, Trâu Niệm xuống xe, cô cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng mới lên xe của Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh thắt dây an toàn cho cô, lơ đãng nhìn ánh mắt của cô: "Mắt em sao vậy?"
"Không sao, chỉ là hơi ngứa nên tự mình xoa bừa thôi." Cô nói.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi người nhẹ nhàng thổi lên mắt cô. Trâu Niệm nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở của anh, thật sự rất ấm áp... trong phút chốc mắt của cô đã đỏ lên.
"Em có cần mang theo quà gì không? Em vẫn chưa chuẩn bị." Trâu Niệm nói.
Nguyễn Duật nghiêu nhíu mày: "Đã chuẩn bị xong rồi, đến nhà nói là em mua."
"Chuẩn bị gì vậy?" Trâu Niệm nhìn về phía ghế sau.
Cô nhìn mấy hộp quà, bên trên đều là tiếng anh, cô nhận ra, hỏi anh: "Những thứ này là anh tự mình mua sao?"
Anh khởi động xe: "Sao vậy, anh không hiểu những thứ mà phụ nữ dùng, nên đã nhờ người mua hộ. Anh nói rõ là con dâu tặng cho mẹ chồng tương lai."
"Cảm ơn anh." Trâu Niệm nhìn đường phía trước, không nhịn được hôn anh một cái.
Khóe mắt Nguyễn Duật Nghiêu mang theo nụ cười, rất muốn hôn lại cô. Chỉ là đang lái xe không được tiện lắm.
"Ngày mai anh gọi tài xế đón em trước, em nói với mẹ là tài xế của công ty sắp xếp đến đưa em ra sân bay." Một tay rảnh rỗi của Nguyễn Duật Nghiêu nắm chặt lấy tay cô.