Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 224:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:40:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn 9h30 tối, một mình Đổng Nhân cuộn người trong nhà vệ sinh.

Dưới đất, người đàn ông mang túi da bò vứt lại túi xách và điện thoại cho bà ta, cà vạt và những thứ phóng uế kia đã được xử lý, ở một nơi như hộp đêm này, phụ nữ đã từng trải sẽ vì bà ta chịu thương tổn cuộn mình ở đó mà khóc sao, ai có thể an ủi chứ?

Coi như không biết thôi.

Trên người bà ta đang khoác một cái áo khoác, là áo khoác của một người đàn ông, che đi vết thương trên người.

Đổng Nhân nhìn điện thoại, trên điện thoại có vài cuộc gọi từ Nguyễn Duật Nghiêu, bà ta không dám nghe máy, cũng không nghe thấy anh gọi đến nữa, bà ta lo rằng Nguyễn Duật Nghiêu ở trong hộp đêm nên không dám ra ngoài.

Mãi đến khi có tin nhắn của Nguyễn Duật Nghiêu gửi cho bà ta: Hôm khác gặp.

Đổng Nhân thở phào một hơi, cầm lấy điện thoại và túi, lảo đảo bước ra khỏi hộp đêm, cúi đầu, sợ người ta sẽ thấy vết thương trên mặt mình, lúc đi ngang qua bên trong hộp đêm, ánh đèn chiếu lên mặt bà ta, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, cơ bản là không nhìn thấy được vết thương của bà ta, ra khỏi hộp đêm, bà ta nhanh chóng chạy đến chiếc xe trắng của mình.

Lên được chiếc xe của mình, bà ta ném cái áo của người đàn ông đã cưỡng h.i.ế.p bà ta xuống đất!

Ném rất mạnh!

Bà ta lái xe rất nhanh, phóng như bay về nhà.

Sáng hôm sau.

Trong bệnh viện, mẹ Trâu đến rất đúng giờ, mang súp gà và cháo đến, Hướng Dương được đổi ca, rời khỏi bệnh viện, về nhà nghỉ ngơi.

Mới ra khỏi bệnh viện, vừa lên xe thì cô ấy nhận được điện thoại của Lục Nguyên, Hướng Dương vừa đề máy xe, vừa nghe điện thoại, ấn vào tai nghe bluetooth, nói: “Cũng ổn, không buồn ngủ lắm, tối qua em với Niệm Niệm ngủ chung, sáng nay cũng thức cùng một lượt, ngủ cũng đủ giấc.

Nói với anh thôi nha…Niệm Niệm phá thai, mấy sinh hoạt cá nhân không phải không tự làm được, em không cho anh nói vậy, em bệnh thì em ấy cũng chăm sóc em y hệt như vậy, đổi lại là anh, chưa chắc gì được như vậy đâu.”

Lục Nguyên cười đùa nói: “Chị em tốt và chồng, bên nào quan trọng? Nguyễn Duật Nghiêu sao không đi chăm sóc đi?”

Hướng Dương thở dài: “Đầu tiên, chúng ta ở bên nhau chỉ là chơi đùa thôi, sớm đã nói rồi, em cũng không quan tâm ai thích kêu bằng chồng, nếu mấy người phụ nữ khác của anh thích kêu anh như vậy, vậy anh tìm bọn họ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2241.html.]

Thứ hai, anh nói vậy, cẩn thận em đi nói với Nguyễn Duật Nghiêu…tố cáo anh đấy.”

Hướng Dương lái xe ra khỏi bệnh viện thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy vào, cô ấy nhíu mày, tức giận nói với Lục Nguyên, “Trời, Tô Chính Đông tới rồi.”

“Là ai?” Lục Nguyên hỏi.

“Chính là chồng hợp pháp của Niệm Niệm, cái người sắp biến thành chồng cũ, biểu hiện như kiểu phục tùng lắm, ấn tượng của mẹ Niệm Niệm đối với anh ta cũng không khá gì…” Hướng Dương hướng mắt nhìn xe của Tô Chính Đông lần cuối, sau đó đạp chân ga, rời khỏi bệnh viện.

Hai người nói chuyện cả đoạn đường về, Hướng Dương đến nhà nói muốn tắm, “Em tắt đây, đợi em ngủ dậy rồi nói chuyện.”

Mê Truyện Dịch

“Không có đi làm, em xin nghỉ nửa tháng rồi.” Hướng Dương nói.

Lục Nguyên cười cười: “Anh đi tìm em, nhà em.”

“Anh nói làm gì, mấy ngày rồi không gặp anh.”

“Cút, đừng đến nhà tôi…” Hướng Dương vừa nói vừa cởi quần áo.

Lục Nguyên hỏi một cách mù mờ: “Em không có người khác đó chứ?”

“Liên quan gì đến anh!” Hương Dương cúp máy, đồng thời tắt luôn điện thoại, chuẩn bị tắm rồi ngủ một giấc, không muốn bị bất cứ người nào làm phiền giấc ngủ.

Trong bệnh viện, Tô Chính Đông tới thì nhận lấy bát canh và muỗng, muốn đích thân đút cho Trâu Niệm uống.

Trâu Niệm không biết phải nói gì nữa: “Tô Chính Đông, sức khỏe tôi chỉ suy nhược một chút, nhưng tay chân tôi không có vấn đề gì, anh có thể đừng xem tôi như tàn tật được không?”

Có một y tá bước vào phòng bệnh, vẫn đứng đó không đi, nhìn cái này nhìn cái kia, thỉnh thoảng nhìn trộm Trâu Niệm và Tô Chính Đông, không hề rời khỏi phòng bệnh, Trâu Niệm nhìn y tá một cái, cũng chẳng để ý lắm.

Khoảng mười mấy phút sau, y tá ra ngoài.

Đến hành lang thì lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Đổng: “Chào cô, chồng của cô Trâu lại đến rồi.”

“Tôi nối máy với một người khác cho cô, rồi nói tiếp.” Trợ lý Đổng nói.

Loading...