Nối máy thành công, y tá nói một cách tỉ mỉ: “Chồng của cô Trâu lại đến, đang dây dưa với cô Trâu, đích thân đút cô Trâu uống canh, tóm lại là chăm sóc rất tận tình, cô Trâu cũng không có cách nào từ chối, không thể tức giận, sau đó mẹ cô Trâu rất thích người con rể này.”
Bên kia nghe xong thì cúp điện thoại.
Nguyễn Duật Nghiêu ở trong phòng làm việc, châm một điếu thuốc, tâm tư phức tạp.
Đến 7 giờ tối, Nguyễn Duật Nghiêu nói muốn đến bệnh viện ăn cơm với cô, lúc đó mẹ Trâu đã rời khỏi bệnh viện, anh đến đúng lúc.
Nếu anh đã tới, vậy Hướng Dương không cần đến nữa, một mình Nguyễn Duật Nghiêu ở cùng cô là được rồi.
Con gái ở phòng bệnh riêng, mẹ Trâu sợ tốn kém, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu kiên trì, thậm chí còn làm công tác tư tưởng, chỉ có thể là Trâu Niệm nói cho mẹ mình hiểu, may mà quá trình không quá khó,
Bữa tối rất phong phú, là anh mang từ nhà họ Nguyễn đến.
“Ngon không?” Anh hỏi.
Người đàn ông cầm muỗng, đút từng chút từng chút cho Trâu Niệm, Trâu Niệm ho một cái, không quen lắm, buổi sáng thì bị Tô Chính Đông đút, cô đã cảm thấy quá rợn người rồi, lúc này đổi thành Nguyễn Duật Nghiêu đút cô ăn cơm, Trâu Niệm cảm thấy quá áp lực, mỗi muỗng cơm đều có cảm giác vừa ngọt ngào vừa khủng bố.
“Đừng đút em nữa, anh cũng ăn đi.” Trâu Niệm nói.
Cô ngồi dựa lên đầu giường, Nguyễn Duật Nghiêu không giống Tô Chính Đông ngồi đút thức ăn cho cô, anh đứng, vì cô ở dưới thấp nên anh cúi người, hơi thở tràn ngập trước mặt cô, ngón tay đẹp đẽ lấy muỗng, đút cô ăn.
Tư thế của Trâu Niệm như vậy, cũng hoàn toàn là bị anh ép, khoảng cách của anh càng ngày càng gần.
“Anh không đói, anh đút em ăn.” Anh nói, gương mặt hờ hững.
Trâu Niệm bất đắc dĩ, tối nay anh bị cái gì vậy, anh bây giờ với anh của lúc trước hoàn toàn không giống nhau, thật sự khác một trời một vực, lúc này anh giống như một đứa trẻ đang ngang bướng với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2242.html.]
Mê Truyện Dịch
Còn canh, vậy mà cũng là canh gà.
Trâu Niệm lắc đầu: “Tôi không uống nữa đâu, lúc sáng mẹ em đã đem canh gà tới rồi, không muốn uống nữa.”
“Bỏ thì tiếc lắm.” Anh nói.
Trâu Niệm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy anh uống đi, em đút anh uống…Nếu không thì vứt đi, sáng em uống nhiều canh gà rồi, cả người cũng thấy không ổn…”
Nguyễn Duật Nghiêu suy nghĩ một lúc, đút anh sao?
Anh gật đầu: “Được.”
Trâu Niệm muốn trả thù anh một chút, muốn anh nếm thử cảm giác khó chịu khi bị người khác đút anh, cô đút từng muỗng lên miệng anh, nhưng, rõ ràng là Trâu Niệm đã lầm, Nguyễn Duật Nghiêu hoàn toàn rất hưởng thụ…
Uống được một nửa, Nguyễn Duật Nghiêu nắm chặt lấy bàn tay của Trâu Niệm, ngón tay anh vuốt vuốt tay cô, nhẵn nhụi trơn bóng, anh cúi đầu hôn một cái rồi ngẩng đầu nói: “Không uống nữa, anh rất cảm động.”
Anh theo thói quen đứng dậy rửa miệng, Trâu Niệm thì uống nước.
Anh quay lại lần nữa, cúi người trước giường bệnh, bàn tay to lớn giữ sau đầu cô, hôn lên trán cô một cái, “Thật sự rất cảm động, thỉnh thoảng, anh cũng là một người đàn ông rất dễ thỏa mãn.”
“Thỏa mãn rồi à?” Trâu Niệm bĩu môi.
Hình như đây là lần đầu tiên cô bĩu môi trước mặt anh, Nguyễn Duật Nghiêu cúi mắt nhìn thấy, tim đập mạnh hơn, ôm chặt cô, hôn cô một cái, thở phì phò nói, anh nói: “Không thỏa mãn, thỏa mãn hôm nay thì còn ngày mai, sao có thể thỏa mãn nhanh vậy được, anh yêu em, mới bắt đầu…”
Trâu Niệm bị bao quanh bởi hơi thở của anh, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, vui vẻ hơn một chút.
Cô ngẩng đầu tiếp đón nụ hôn của anh, ôm chặt cổ anh, càng hôn càng điên cuồng, chỉ là hai người đều không thể làm gì, chỉ lấy nụ hôn để an ủi thôi…
Một lần nữa cô lại có được sự tự tin, đợi đến một tương lai không xa, cô sẽ sinh con cho anh…