Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 225:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:40:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Duật Nghiêu trao đổi vài câu với người của đồn cảnh sát, Trác Địch đứng ở một bên lắng nghe. Họ chỉ hỏi một số thủ tục, đều không quan trọng. Sau đó cảnh sát nói không có chuyện gì nữa, Nguyễn Duật Nghiêu liền dẫn cô ta rời khỏi đồn cảnh sát.

Nguyễn Duật Nghiêu bước lên xe, Trác Địch mở cửa phụ ngồi vào.

Mê Truyện Dịch

Anh khởi động xe, chiếc Land Rover lái khỏi đồn cảnh sát.

Trên xe, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi cô ta: “Em đã đi đâu?”

Nhắc tới đây, khuôn mặt tươi cười của Trác Địch đột nhiên hơi trầm xuống, cô ta nói: “Em đã đi đến vài nơi.”

“Tại sao luôn không có tin tức gì?” Anh lại hỏi.

Trác Địch nhìn anh, nói: “Lúc đầu mới đi, là em đợi anh gọi điện tìm em. Tuy em biết điều này khó có khả năng, nhưng sau đó em cố gắng liên lạc với anh nhưng không được. Điện thoại của em bị trộm, tiền thì bị cướp, em bị một nhóm cướp bắt được. Em không có cách nào gọi cảnh sát. Em sợ bọn họ sẽ làm hại em. Cả quãng đường em không biết bọn họ muốn đưa em đi đâu, không biết bọn họ muốn làm gì. Em sợ hãi rất lâu cho đến khi cảnh sát tìm thấy em."

Nguyễn Duật Nghiêu kinh ngạc, không khỏi cau mày nhìn Trác Địch, ánh mắt anh đảo quanh trên mặt cô ta: “Không bị thương chứ? Bọn cướp cho em ở khách sạn cao cấp sao?"

Rõ ràng là anh không tin lời cô ta.

"Là thật." Trác Địch trợn to mắt nói với anh, "Em cũng tò mò đám người xấu đó rốt cuộc là chuyện gì? Em tưởng bọn họ sẽ đánh, sẽ mắng và ép em làm gì đó, nhưng không, bọn họ chỉ sắp xếp cho em một nơi ở, canh chừng em, không bỏ đói hay đánh đập em, bọn họ chỉ hạn chế việc đi lại và liên lạc của em mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2252.html.]

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn con đường phía trước, nghiêm túc lái xe, hỏi cô ta: “Em không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?”

“Em có cảm thấy kỳ lạ, chỉ là không biết kỳ lạ chỗ nào!

Em cũng từng suy đoán có phải bọn họ muốn đối xử tốt với em trước, sau một thời gian nhất định mới lộ bộ dạng thật, rồi ép em đi làm một số việc em không muốn làm, để kiếm tiền cho bọn họ hay không…” Trác Địch nói, giọng càng ngày càng nhỏ. Cô ta cho rằng mình sẽ bị bán để kiếm tiền cho những người đàn ông đó, hoặc là có một tên trùm buôn người đứng sau việc này, cô ta chỉ có thể nghĩ như vậy.

“Những người xấu đó đã dùng cách gì để khống chế em?” Nguyễn Duật Nghiêu rất tò mò.

Trác Địch nhớ lại, nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù cô ta cảm thấy Nguyễn Duật Nghiêu có thể không tin, nhưng đó là sự thật. Cô ta nói: “Em đi qua hai thành phố, đi qua Hạ Môn. Một đêm nọ em ra ngoài đi ăn. Em đang đi thì có một người đi về phía em. Anh ta đi ngang qua em, đột nhiên em không biết gì nữa. Khi tỉnh dậy, em đang ở trong một khách sạn, bị bọn họ khống chế, chỉ cảm thấy đau đầu.”

Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Ừ, những kẻ buôn người như vậy rất nhiều. Tin tức ở giai đoạn trước đã đưa tin một vụ án buôn người khống chế đàn ông trung niên ăn xin đã được giải quyết ở thành phố XX. Người được giải cứu đã miêu tả trải nghiệm giống hệt như em, sau này khi ra ngoài em nên cẩn thận.”

Tuy anh nói như vậy nhưng trong lòng anh biết chuyện không đơn giản như vậy.

Chỉ là Trác Địch không nghĩ ra được cái gì, đầu óc của Trác Địch không thông minh bằng bà mẹ Đổng Nhân của cô ta, đầu óc của mẹ Đổng Nhân của cô ta hơi thua kém người thông minh, nhưng Đổng Nhân cũng là một người phụ nữ thông minh, có thể lừa người bình thường quay vòng vòng.

Trác Địch gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe hít một hơi thật sâu, dường như còn đang sợ hãi về chuyến đi này.

Phía trước có đèn đỏ, sau khi đèn chuyển xanh, Nguyễn Duật Nghiêu đến ngã tư đổi hướng, nói: “Tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, trông em có vẻ rất mệt mỏi.”

Loading...