Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:40:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 226:1

Đổng Nhân đứng dậy, đi đến trước cửa phòng tắm, hỏi Trác Địch: "Tiểu Địch, nói cho mẹ biết, hôm qua cảnh sát tới khách sạn tìm được con lúc mấy giờ?"

"Mấy giờ?" Trác Địch suy nghĩ một chút: "Có lẽ chưa đến tám giờ, là bảy giờ bốn mươi. Con có xem thời gian..."

“Bảy giờ bốn mươi?” Đổng Nhân lẩm bẩm, nhíu mày.

Còn một chuyện nữa khiến bà ta khó chịu là đêm đó hai người đàn ông cưỡng h.i.ế.p bà ta đều có bằng chứng gây bất lợi cho bà ta, vì vậy bà ta không dám gọi cảnh sát, phải nhẫn nhịn chịu đựng, hạ thể phải chịu đựng sự đau đớn như bị xé rách cũng phải nhịn xuống! Điều bà ta quan tâm bây giờ là làm sao có thể liên lạc được với hai người đàn ông đó?

Hỏi cho ra chứng cứ là cái gì?

Trong Tập đoàn Nguyễn thị, anh đứng trước cửa sổ kính sát đất, cầm điện thoại di động nghe mấy đoạn ghi âm. Anh nghe xong liền cất máy ghi âm đi, cau mày suy nghĩ.

Về cơ bản có thể chắc chắn Đổng Nhân là người đã sắp xếp người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen va vào Trâu Niệm ở sân bay. Hiện tại trên tay anh đã có những bức ảnh và video Đổng Nhân và người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen gặp nhau, và giao cho cảnh sát. Cảnh sát có thể trực tiếp bắt giữ Đổng Nhân để điều tra, nhưng vẫn chưa đến lúc. Mối thù mất đi đứa con, anh sẽ tự đưa ra lời giải thích cho mình, đồng thời anh cũng sẽ đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho mẹ của đứa trẻ là Trâu Niệm.

Điện thoại vang lên, là bác sĩ gia đình báo cáo tình huống cho anh.

Anh thở dài, hỏi: “Bác sĩ Châu, mời nói thẳng, sức khoẻ của mẹ tôi rốt cuộc như thế nào. Lúc trước sức khoẻ của mẹ tôi rất tốt, chưa từng có tình trạng không dậy nổi như vậy.”

"Nguyễn tiên sinh, mẹ ngài bị tâm bệnh, do lửa giận đột ngột tấn công vào tim tạo thành. Việc điều trị bằng thuốc là một chuyện, trước hết phải kiềm chế ngọn lửa của bà ấy để không gây tổn hại cho cơ thể, nhưng người nhà cũng phải phối hợp, cố gắng làm cho bệnh nhân vui vẻ trở lại.” Bác sĩ thành thật nói.

“Tâm bệnh?” Nguyễn Duật Nghiêu cau mày.

Anh nói chuyện với bác sĩ khoảng năm phút thì cúp máy.

Sau khi rời khỏi tập đoàn, Nguyễn Duật Nghiêu lái xe về thẳng nhà.

Tiêu Ngọc Hoa đang được truyền nước, bà ta nằm trên ghế sofa ở phòng khách dưới lầu, trong nhà còn có một bệnh nhân khác đang dưỡng bệnh, chính là Nguyễn Vũ. Khi Nguyễn Vũ nhìn thấy chú út về, liền đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên sô pha, buồn bã hỏi: “Mẹ, rốt cuộc trong lòng mẹ đang giữ chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Là vì Niệm Niệm sảy thai nên mẹ cảm thấy buồn đến mức không quan tâm đến cơ thể mình nữa sao?”

Trong lòng bà ta không buông xuống được, không thể tiếp nhận nổi điều đó, chuyện ngoài ý muốn của bọn trẻ đã gây ra tổn thương rất lớn cho người lớn tuổi trong gia đình.

“Không phải, đừng lo lắng cho mẹ, chỉ là do thời tiết, tuổi già và các loại bệnh tật mà thôi…” Tiêu Ngọc Hoa không chịu thừa nhận.

Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, ném chìa khóa xe lên bàn. Mẹ anh vẫn không nói thật.

“Chú út ơi, cháu có thể đi thăm thím út Niệm Niệm được không? Hoặc là cháu gọi điện hỏi thăm một chút?” Nguyễn Vũ cẩn thận nói.

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô bé: “Cháu có thể gọi điện, nhưng phải đợi đến sau bảy giờ tối. Gần đây không tiện thăm thím út, khi nào tiện thì sẽ đưa cháu đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-226.html.]

“Được ạ.” Nguyễn Vũ vui vẻ.

Anh luôn đợi ở nhà cho đến bảy giờ tối rồi lái xe đến bệnh viện. Lúc này mẹ Trâu đã rời khỏi bệnh viện. Anh đã đến bệnh viện, nhưng anh không gọi ngay cho Nguyễn Vũ để nói chuyện với Trâu Niệm, mà hai người trò chuyện trước.

Trâu Niệm nghe anh nói, anh kể lại chuyện xảy ra tối qua cho Trâu Niệm nghe, cho cô biết diễn biến sự việc, anh giấu kín quá trình, chỉ nói kết quả.

Cảnh sát chỉ tìm thấy Trác Địch, chỉ có Trác Địch ở trong căn phòng đó, những người khác có thể là ở phòng khác, đã kịp thời bỏ chạy. Nguyễn Duật Nghiêu không cho người đi bắt, tránh đánh rắn động cỏ đến Đổng Nhân. Anh tạm thời giữ Đổng Nhân lại vì vẫn còn chỗ lợi dụng.

"Nguyễn Duật Nghiêu, anh thông minh như vậy, sau này em bị anh bán đi cũng không biết." Trâu Niệm cười anh.

Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, hai tay đút túi quần nhìn người phụ nữ trên giường bệnh: “Bán cho anh sao?”

Trâu Niệm nghiêng đầu nhìn chằm chằm thân hình cao lớn cùng khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của anh, mỉm cười gật đầu: “Chỉ mong anh bằng lòng tiếp nhận em trong thế giới tình yêu.”

“Anh bằng lòng!” Anh trả lời chắc nịch.

“Anh nói giống như là lời thề của chú rể trong đám cưới vậy.” Trâu Niệm mỉm cười.

Nguyễn Duật Nghiêu hiểu rõ lời "tuyên thệ" của chú rể trong đám cưới có ý gì. Anh rút tay ra khỏi túi quần, đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, anh nắm lấy tay Trâu Niệm, giữ trong lòng bàn tay rồi xoa xoa. Lúc này anh không nói gì cả.

Anh hy vọng cuộc sống sau này anh có thể dùng những hành động thiết thực để chứng minh, anh sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì, không để đối phương kỳ vọng quá cao mà mình lại không thể đạt được điểm tuyệt đối như vậy, khiến cô thất vọng về những gì lẽ ra phải là điều tốt đẹp.

Ví dụ như con trẻ, anh từng tưởng tượng ra quá nhiều thứ đẹp đẽ dựa trên đứa con, nhưng giờ đây, tất cả đều vô nghĩa rồi.

Mê Truyện Dịch

Hai người yên tĩnh một lúc, Trâu Niệm nhớ ra điều gì đó đột nhiên hỏi anh: "Khi Trác Địch về nhà, nếu Đổng Nhân không hỏi thời gian cô ta được cảnh sát tìm thấy thì sao?"

"Nếu Đổng Nhân là người nhạy cảm, bà ta nhất định sẽ hỏi. Nếu Đổng Nhân không phải là người nhạy cảm, thì bà ta có thể cũng sẽ không nghi ngờ anh." Nguyễn Duật Nghiêu nhìn vào mắt cô, nói.

Cô tựa đầu vào đầu giường, suy nghĩ về mọi chuyện...

Lần này thời gian cảnh sát tìm thấy Trác Địch và thời gian anh cử người đi thẩm vấn Đổng Nhân đều nhất quán, Nguyễn Duật Nghiêu cũng không biết liệu Đổng Nhân có nghi ngờ là do anh làm hay không!

Tuy nhiên, anh có biện pháp đề phòng, cho dù không phải Đổng Nhân vẫn còn giá trị lợi dụng thì anh cũng sẽ không đề phòng, sẽ không nể tình mà đưa Đổng Nhân vào tù.

Khi Trác Địch được cảnh sát dẫn đi, cảnh sát đã cố ý lớn tiếng nói: "Bây giờ là bảy giờ bốn mươi, trở về đồn cảnh sát chúng ta phải mở một cuộc họp nhỏ tạm thời, nhớ lên lầu..."

Lúc đó Trác Địch lên xe cảnh sát ở thành phố đó, nghe cảnh sát nói là bảy giờ bốn mươi phút, cô ta nhất định sẽ tin là bảy giờ bốn mươi phút, nếu không tin thì cũng phải tạo ra sự thật để khiến cô ta tin. Trước khi lên xe, nữ cảnh sát phát hiện đúng như dự đoán, trên người Trác Địch không có điện thoại hay các thiết bị liên lạc khác. Mà nữ cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi Trác Địch cũng phải để điện thoại di động và đồng hồ đeo tay hiển thị thời gian vào khoảng bảy giờ bốn mươi phút, cố ý điều chỉnh thời gian vì Trác Địch.

Khi đến đồn cảnh sát, Trác Địch sẽ được nữ cảnh sát trực tiếp đưa đi nghỉ ngơi, không quan tâm đến thời gian, cho dù có quan tâm đến thời gian thì cũng đã bị điều chỉnh. Trác Địch ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lại quay về thời gian chính xác bình thường. Cho dù khi cô ta ở khách sạn biết là mấy tối, thì cũng sẽ nghĩ rằng thời gian của khách sạn là sai, bởi vì nhiều người ở đồn cảnh sát đã xác nhận rằng thời gian của khách sạn là sai, thời điểm cô ta được cảnh sát đưa đi nhất định bảy giờ bốn mươi phút.

Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng Đổng Nhân sẽ hỏi, nếu Đổng Nhân quá đề phòng, thì bước tiếp theo sẽ không có ích lợi gì.

Từ khi tới bệnh viện đến giờ anh vẫn chưa gọi điện cho Nguyễn Vũ, lúc đầu anh muốn đợi một lát rồi gọi, nhưng sau đó anh lại thật sự quên mất.

Loading...