Hành động này của anh cho thấy trong lòng anh có điều gì đó khác lạ, anh đặc biệt vì ai đó mà đến.
Đổng Nhân có thể đoán được, thật ra anh đã bị bà ta quyến rũ, trước đây anh không chấp nhận bà ta, có phải chỉ vì thân phận mẹ vợ và con rể không? Hay là vì cái gì đó?
Bà ta không biết rằng sau hai ngày không liên lạc và không gặp anh, anh lại nghĩ đến bà ta. Đổng Nhân rất vui khi thấy sự tác động này.
"Sao vậy, anh cho rằng tôi là con vịt nấu chín, sợ tôi bay đi mất à?" Đổng Nhân thẳng thắn nói.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu hút thuốc, trầm ngâm một lúc lâu.
Đổng Nhân vẫn không ngừng nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Nguyễn Duật Nghiêu ra vẻ xấu hổ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy trong gương chốt chữa cháy thang máy đang mở ra, Trác Địch cầm điện thoại đi ra.
Anh bỗng nhiên vươn tay siết lấy vòng eo thon thả của Đổng Nhân, ôm bà ta vào lòng, hôn lên tóc bà ta, thì thầm một câu:" Thơm quá..."
Đổng Nhân toàn thân đều run rẩy.
Trước đây, đều là bà ta cọ sát vào anh, căn bản là không cảm nhận được cơ thể anh thế nào, bây giờ được anh ôm vào lòng, bà ta cảm nhận được lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, vô cùng rắn chắc, bà ta đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh:" Tôi không ngờ cậu lại là một người đàn ông dè dặt lâu như vậy."
"Hôm nào bà phải mời tôi đấy." Anh nhướng mày và nói.
Đổng Nhân mỉm cười, vẻ mặt ửng hồng, gật đầu:" Tất nhiên rồi."
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu hài lòng và buông Đổng Nhân ra, bởi vì, anh nhìn thấy Trác Địch sợ đến mức lập tức lui vào thang máy.
Nguyễn Duật Nghiêu châm thêm một điếu thuốc, Đổng Nhân nói:" Tôi lên trước, cậu ở đây chờ điện thoại đi."
Đổng Nhân xoay người lại.
Bà ta phải đợi thang máy, trong thang máy có Trác Địch, ước chừng hai phút sau, Trác Địch đi thang máy xuống dưới, cầm điện thoại Nguyễn Duật Nghiêu trong tay rồi đi ra ngoài.
Đổng Nhân chột dạ, thậm chí không ngẩng đầu nhìn Trác Địch, đi vào thang máy, bà ta nói:" Con đi đưa cậu ấy đi."
Trác Địch không nói gì.
Thang máy đóng lại, Đổng Nhân đi lên, đứng trong thang máy, bà ta dùng hai tay ôm chặt cơ thể của mình, rất hưng phấn, bà ta rất mong được ở cùng với Nguyễn Duật Nghiêu, bà không muốn thứ gì khác cả, dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi có được anh, cuộc đời này coi như sống không uổng phí!
Ở bãi đồ xe ngầm, Trác Địch đi tới trước mặt Nguyễn Duật Nghiêu.
Cô ta đưa cho anh:" Điện thoại di động của anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2301.html.]
"Cảm ơn em." Nguyễn Duật Nghiêu khách sáo nhận lấy, sau đó mở cửa xe chuẩn bị lên xe.
"Đợi một chút..." Trác Địch gọi anh lại, cau mày.
Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu lại:" Sao thế?"
Trác Địch hít sâu một hơi, vẻ mặt buồn bã nói:" Duật Nghiêu, trước tiên không nói chuyện anh có ly hôn với em hay không, em còn có một việc muốn hỏi ý kiến của anh."
Trác Địch khịt mũi:" Cha của em không cần mẹ em nữa, mẹ em ở một mình, nhưng mà, mẹ của em cũng có thể đã có người khác, dù sao em cũng đã kết hôn, em nghĩ em nên ra ở riêng, anh thấy em có nên làm vậy không?"
Nguyễn Duật Nghiêu suy nghĩ một lúc, gật đầu:" Em không ở cùng mẹ thì cũng tốt, là lựa chọn đúng đắn đấy."
"À." Trác Địch cười rộ lên:" Được rồi, em biết rồi."
"Tạm biệt." Nguyễn Duật Nghiêu cầm điện thoại di động lên xe, mở máy, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Trong bãi đỗ xe, Trác Địch đứng một mình nắm chặt ngón tay, đứng ở đó không nhúc nhích nhìn theo xe của Nguyễn Duật Nghiêu.
Trác Địch trở lại căn hộ trên lầu.
Lúc mở cửa ra, chỉ thấy mẹ cô ta cầm điện thoại di động, vừa mới buông xuống.
Đổng Nhân nói:" Tiểu Địch, con lại lau bàn một chút đi."
"Con đang mệt rồi." Trác Địch không nói gì thêm, nắm chặt ngón tay, đi lên lầu.
Đổng Nhân không vui, vô cùng tức giận nói:" Bảo con làm gì cái gì con cũng mệt! Con nói xem mẹ nuôi con lớn như vậy, con có thể làm việc gì không? Chồng còn không giữ được!
Sự nghiệp còn không có!"
"Dù có chồng con cũng không thể giữ được khỏi người không biết xấu hổ mưu mô đâu! Con có thể làm gì đây?
Giết người sao?!" Đi đến cầu thanh, Trác Địch bỗng nhiên quay đầu lại, hét lên vài câu.
Sau khi hét xong, cô ta cố kìm nước mắt và chạy về phòng.
Đổng Nhân nhướng mày, thở dài một hơi. trong lòng tính kế
Mê Truyện Dịch
đêm đứa con gái phiền toái này rời khỏi nhà mình, có điều là, trong tay con gái bà ta có thứ quan trọng, bà ta phải lấy lại mới tính tiếp được.
Hướng Dương và Tô Chính Đông cùng nhau đến đón Trâu Niệm xuất viện, hai người cũng phải bận rộn với việc làm thủ tục, trong lúc đó Nguyễn Duật Nghiêu cũng gọi cho Trâu Niệm, hỏi han việc xuất viện của cô có thuận lợi hay không?