Mẹ Trâu nhìn thấy xe đến, lập tức ra ngoài.
"Bác gái không cần khách sáo, công ty có một số việc cháu cần thương lượng với Trâu Niệm. Cô ấy là lãnh đạo ở phòng ban đó." Nguyễn Duật Nghiêu hơi nghiêm túc nói.
Mẹ Trâu chào hỏi với Nguyễn Duật Nghiêu: "Nhanh vào trong, Niệm Niệm nhà tôi còn đang nghỉ ngơi trên lầu, tôi đi gọi con bé xuống."
"Không cần đâu bác gái, để cô ấy nghỉ ngơi đi, cháu đi lên là được." Nguyễn Duật Nghiêu tỏ vẻ suy nghĩ cho Trâu Niệm.
"Ôi chao, được, có một ông chủ hiểu cho cấp dưới là phúc phần của Niệm Niệm. Tôi đi rót nước, cậu lên tìm con bé đi." Mẹ Trâu đi vào phòng bếp.
Anh đút tay vào túi quần, tay còn lại đang cầm chìa khóa xe, cất bước lên lầu.
Trâu Niệm đứng ở cửa phòng ngủ lầu hai đợi anh đi lên, quả nhiên anh đã lên đến.
Cô đã nghe thấy giọng nói của anh, đã nghe thấy lý do anh vì mình tìm đến biệt thự. Trâu Niệm nhìn thấy vẻ mặt của anh mang theo mấy phần đắc ý, cũng mang theo chút không vui.
Không nghi ngờ gì nữa, anh vẫn mê người như cũ.
Không lâu sau, mẹ Trâu đã lên lầu đưa nước cho Nguyễn Duật Nghiêu. Nguyễn Duật Nghiêu vốn ngồi trên sô pha, nhìn thấy mẹ Trâu, anh lập tức tôn kính mà đứng dậy nhận lấy cốc nước, nói cảm ơn.
Hai người Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu nói chuyện trong phòng sách... giả vờ nói chuyện.
Anh nghe thấy âm thanh đi xuống cầu thang của mẹ Trâu biến mất, lúc này mới đứng dậy, đi đến cửa phòng nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó khóa trái lại.
"Anh làm gì vậy?" Trâu Niệm ngồi trên sô pha, bị dọa giật nảy mình.
Nếu như bị mẹ ở dưới lầu nghe thấy tiếng khóa trái cửa, nhất định sẽ hiểu lầm.
Anh quay đầu lại: "Em nghĩ rằng anh đến tìm em để nói chuyện sao?"
"Nếu không thì sao?" Trâu Niệm biết rõ còn hỏi.
Thân hình cao lớn của Nguyễn Duật Nghiêu đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô một lát, anh liền cúi người hai tay ôm chặt lấy cô, hôn lên môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2322.html.]
Trâu Niệm giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh đỡ lấy lòng n.g.ự.c cứng rắn của anh. Cô bị anh hôn đến ý loạn tình mê...
Khi bàn tay anh chầm chậm sờ lên người Trâu Niệm, cô khẽ vặn vẹo: "Được rồi... đừng chạm vào em..." Cơ thể hiện tại không tiện, chạm vào chỉ sẽ khó chịu. Cô cũng sợ anh không biết chuyện phụ nữ sau khi phá thai cần chú ý đến chuyện đó, sợ anh nghĩ rằng có thể làm.
"Sẽ không động đến em, đừng sợ." Anh hôn lên gò má cô.
Trâu Niệm trừng mắt nhìn anh. Anh nhắm mắt lại, lông mi vừa dài vừa dày đặc biệt mê người. Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lông mi anh, anh vẫn nhắm mắt như cũ, không mở ra, tùy ý cô vuốt ve. Anh thở gấp, cắn nhẹ vào cánh môi cô.
Mê Truyện Dịch
Không cách nào tìm thấy cách bày tỏ sự yêu thích của anh đối với cô. Anh nói không nên lời, ngày trước có thể làm được, nhưng hiện tại cơ thể cô không thích hợp, không thể làm. Vậy nên anh không biết phải bày tỏ như thế nào.
Đặc biệt là lúc này khi ngửi thấy mùi thơm phụ nữ trên cơ thể của cô.
Trâu Niệm ôm lấy cổ anh, lại bị anh thuận thế bế lên. Anh đặt cô lên sô pha, khi không kéo rèm cửa sổ lên thì ánh sáng ở đây khá tối.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi người dịu dàng hôn lên môi cô, phát ra từng tiếng mập mờ.
"Giúp anh..." Anh nói nhỏ bên tai cô.
Trâu Niệm bị giọng nói của anh kích thích đến run rẩy.
Cơ thể của anh phản ứng vô cùng mạnh mẽ, Trâu Niệm có thể cảm nhận được, đỏ mặt gật đầu. Cô hiểu anh có ý gì, giúp anh... b.ắ.n ra.
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu rời khỏi đã là năm giờ bốn mươi phút chiều, Trâu Niệm không ra ngoài tiễn anh.
Cô hơi chột dạ, lại hơi sợ hãi...
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu xuống lầu đã hôn lên trán cô, nói: "Đừng tiễn anh nữa, đừng để bị mẹ của em nhìn thấy dáng vẻ cô gái nhỏ từng được an ủi của anh và em. Anh yêu em, buổi tối anh sẽ gọi cho em."
Cô gật đầu, để anh xuống lầu, đã ở lại bốn mươi phút rồi, nếu còn ở thêm thì sẽ không giải thích được.
Cuối cùng anh nói: "An ủi như vậy thật vất vả cho em, đợi cơ thể em khỏe lại anh sẽ đền bù cho em."
Lúc hôn tạm biệt, anh làm Trâu Niệm đỏ cả mặt. Một người đàn ông ba mươi sáu tuổi như anh nói cái gì cũng không kiêng dè, cũng có thể là vì với người phụ nữ của mình nên anh mới nói như vậy. Tóm lại, anh càng nói Trâu Niệm càng thẹn thùng. Cô đã cảm thấy mình rất phóng khoáng rồi, nhưng ở trước mặt anh, so với anh chợt cảm thấy mình thua kém mấy phần.
Cô trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, đứng trước gương xem dáng vẻ của mình. Ngón tay từng chút từng chút sờ lên cánh môi của mình, không hề trau chuốt hay tô son, nhưng cánh môi của cô lúc này lại là một màu hồng xinh đẹp, thậm chí còn hơi đỏ, toàn bộ đều là kiệt tác của anh. Vừa rời xa hơn một phút, cô sờ lên môi mình, lại nhớ đến anh.