Nơi làm thủ tục ly hôn là một phòng làm việc riêng biệt.
Trong phòng làm việc có hai nhân viên Cục Dân chính, có Trác Địch và Nguyễn Duật Nghiêu đang chờ, còn có một luật sư tư vấn riêng của Nguyễn Duật Nghiêu cũng đang ngồi cùng.
Nhân viên Cục Dân chính nói sơ qua về chuyện ly hôn, hiểu rằng Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch nhất định phải ly hôn, đây cũng thuộc trường hợp đặc biệt, nên mọi thứ đều được giải quyết một cách nhanh chóng.
8 giờ 45 sáng, mọi thủ tục đã hoàn tất.
Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch cùng nhau rời khỏi tòa nhà Cục Dân chính, từ cửa sau lên xe do tài xế lái. Tài xế lùi xe, sau đó đánh lái, xe nhanh chóng rời khỏi Cục Dân chính.
Trên xe, Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch không nói chuyện gì.
Xe chạy về hướng tập đoàn Nguyễn thị, đi được hơn chục phút, đến trung tâm thành phố thì Trác Địch nói: "Thả tôi xuống đây đi."
"Dừng xe." Nguyễn Duật Nghiêu nói với tài xế.
"Vậy em đi trước." Trác Địch quay đầu nói với Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh gật đầu, mở cửa cùng xuống xe.
Trác Địch xuống xe đứng bên lề đường, đón gió đầu thu nhìn Nguyễn Duật Nghiêu đang đi về phía mình, cô ta hỏi: "Anh còn chuyện gì muốn nói không?"
Nguyễn Duật Nghiêu đứng trước mặt cô ta, dáng người cao lớn che khuất hết ánh nắng trước mặt cô ta, anh nói đơn giản: "Trác Địch, cảm ơn em bấy lâu nay đã dành tình cảm cho tôi, tôi đều biết. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta, tôi mãi mãi không thể vượt qua được, có lẽ là do sở thích và yêu cầu của tôi đối với nửa kia của mình nên tôi không thể chấp nhận em. Trước đây tôi đã nói rõ với em, tôi luôn coi em như em gái của mình. Lúc đó em rất ngoan, không có tâm cơ gì cả. Có lẽ, hôn nhân đã khiến chúng ta trở thành kẻ thù, may mắn là mọi chuyện đều đã kết thúc rồi. Tôi hy vọng em sau này sẽ được hạnh phúc, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, hãy cố gắng tìm kiếm một nửa phù hợp với mình.”
“Tạm biệt." Anh không cho Trác Địch cơ hội nói chuyện, tự mình nói xong liền nhanh chóng quay người bước đi.
"Duật Nghiêu, em thực sự không nỡ xa anh--" Trác Địch mất kiểm soát cảm xúc lao tới, hai tay dùng sức ôm chặt lấy eo anh từ phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2532.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu đứng khựng lại, anh cúi đầu, cố gỡ tay Trác Địch ra.
Trác Địch khóc, ôm chặt lấy eo anh nức nở nói với anh: "Anh còn chưa đi, tim em đã đau như cắt rồi. Duật Nghiêu, từ khi em còn chưa thành niên, em đã thích anh. Đáng tiếc lúc đó anh đã là một người đàn ông trưởng thành, còn em thì vẫn còn nhỏ. Em rất ghen tị với những người phụ nữ khác có thể tiếp cận anh. Em thường tự hỏi bản thân mình, không biết đến bao giờ em mới có thể trưởng thành, mới có thể lớn lên? Em sợ cơ thể mình phát triển không tốt, em ăn mọi thứ bổ dưỡng dù là những thứ em không thích, em thấy mình cũng không tệ."
Nước mắt cô lăn xuống trên môi, má áp vào tấm lưng thẳng tắp của anh.
“Cuối cùng thì em cũng lấy được anh rồi, em cứ nghĩ sau khi kết hôn em có thể khiến anh mê mẩn. Em tự tin lắm. Vì em biết chúng ta cách nhau nhiều tuổi, khi em còn chưa đủ tuổi thành niên, anh đã ngoài hai mươi. Em tự ti, ghét bản thân mình quá nhỏ bé không thể có được anh. Nhưng năm ngoái, em ngoài hai mươi, anh đã ba mươi sáu, em không còn tự ti nữa, em thích khoảng cách tuổi tác như thế này, em mừng vì mình còn rất trẻ. Em nghĩ đàn ông đều thích những cô gái trẻ. Nhưng có vẻ như em đã nhầm?”
“Anh không thích tính cách của em, anh không thích cả con người em. Từ khi kết hôn đến giờ khi chúng ta đã ly hôn, anh chưa từng đụng vào em lấy một lần.”
Trác Địch khóc, nước mắt làm bẩn cả áo vest của anh, cô ta vừa khóc vừa nói tiếp: “Duật Nghiêu, hôm nay mặc dù em đã ly hôn với anh, nhưng em mong anh đừng coi thường em. Em rất thiếu tiền, em không muốn sống một cuộc sống bị người ta chế giễu. Anh phải nhớ rằng, em đã từng vì anh mà kiên trì không ly hôn, vì em yêu anh… Em nghĩ không ai yêu anh hơn em, em không yêu tiền của anh, em chỉ yêu con người anh, nhưng người khác thì chưa chắc.”
“Đừng khóc nữa, em buông tôi ra đã.” Nguyễn Duật Nghiêu ôn hòa nói với cô ta. Anh không muốn dây dưa với cô ta ở ngay giữa phố thế này, may mà xung quanh không có ai đi qua.
Anh cúi đầu, cũng không muốn dùng tay mình gỡ bàn tay cô ta đang ôm lấy eo anh ra. Đây là một người phụ nữ xa lạ, da thịt chạm vào nhau khiến anh có cảm giác như đang sờ vào một con vật lạ, ví dụ như rắn, những loài động vật không có lông như vậy.
Mê Truyện Dịch
Nếu là trong tình huống cấp bách thì chạm vào cũng chạm vào thôi, lúc đó trong đầu sẽ không có suy nghĩ và cảm giác gì. Nhưng lúc này, anh rất bình tĩnh, nên không muốn chạm vào tay cô ta, muốn gỡ ra thì ít nhất cũng phải nắm lấy tay cô ta.
Nguyễn Duật Nghiêu quay người, nói với Trác Địch: “Tạm biệt.”
Lần này anh đi rất vội, cau mày sải bước về phía cửa xe. Tài xế mở cửa xe cho anh, anh cúi người lên xe.
Xe rời khỏi tầm mắt của Trác Địch. Trên con phố này, chỉ còn lại một mình cô ta.
Nguyễn Duật Nghiêu đã dặn rõ với cô ta, không được đi tìm Trâu Niệm nữa. Còn nữa, chuyện ly hôn tạm thời không được nói với bất kỳ ai.
Trác Địch đương nhiên không biết Nguyễn Duật Nghiêu vì sao lại làm vậy, anh chính là muốn giữ bí mật để rồi một ngày nào đó tạo bất ngờ cho Trâu Niệm.
Trong mắt Trác Địch, Nguyễn Duật Nghiêu là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, biết tính toán, anh sẽ không bày ra những trò lãng mạn sến súa. Trác Địch dù có tưởng tượng ra việc anh giấu chuyện ly hôn là vì có việc khác cần cân nhắc, thì cũng chỉ nghĩ đến những chuyện nghiêm túc, chứ không thể tưởng tượng ra được lần này anh làm vậy hoàn toàn là vì tình cảm nam nữ!