Mẹ đã không còn chỗ dựa, Hồng Viễn cũng vậy, Hồng Viễn còn muốn tồn tại thì trừ khi cúi đầu trước Nguyễn thị, nếu không, mẹ không biết khi nào sẽ bị Nguyễn Duật Nghiêu nuốt chửng!”
"Sao anh ta lại kiêu ngạo càn quấy như vậy? Nói nuốt là nuốt?
Hừ, còn con ở đây ----” Tô Chính Đông lau miệng, khinh thường nói.
Trịnh Lan nhìn chằm chằm con trai, biết trong lòng con trai cũng ấm ức, bà ta khuyên: "Nguyễn Duật Nghiêu lớn hơn con, đường đi nước bước đều nhiều hơn con. Mẹ già rồi, nói về mưu kế và trí tuệ thì sẽ lập tức không bằng người trẻ các con. Đợi đến khi mẹ già rồi, con tiếp tục một mình đấu với Nguyễn Duật Nghiêu? Mẹ có thể yên tâm được sao!
Tính con lại lỗ mãng hấp tấp!"
Anh ta cười khẩy: "Cái c.h.ế.t của chị con....Cục tức này, cứ vậy mà nuốt trôi?"
"Mẹ bây giờ, chỉ muốn giữ lại công ty bảo vệ con trai..." Bà ta nói ra lời chân thành nhất trong lòng với tư cách một người mẹ.
Trịnh Lan cảm thấy tóc bạc trên đầu mình gần đây đã nhiều hơn, nhất là sau khi nói chuyện với thị trưởng Trác, n.g.ự.c cũng thường xuyên đau nhói. Trước đây bà ta không sợ Nguyễn Duật Nghiêu, một là cảm thấy mối thù của con gái phải báo, không thể c.h.ế.t vô ích, không thể c.h.ế.t không rõ ràng!
Nhưng bà ta dám trả thù cũng là vì luôn có thị trưởng Trác che chở, nhiều lần liên thủ với nhau hãm hại Nguyễn Duật Nghiêu và tập đoàn đó.
Bây giờ, không hiểu sao thị trưởng Trác lại không giúp nữa, ngược lại còn khá thân thiết với Nguyễn Duật Nghiêu, Hồng Viễn vì thế mà mất đi chỗ dựa. Một khi mất đi chỗ dựa, Trịnh Lan cảm thấy mình như một bệnh nhân bị ngưng cho thuốc, cả người mất đi hơn một nửa sức lực.
Thử hỏi dưới tình huống như thế thì làm sao trả thù?
Trịnh Lan cho rằng, giữ được những gì đang có mới là quan trọng nhất, nếu mạng sống của con gái đã không cách nào cứu vãn được, vậy thì sau này con trai sống tốt mới là chuyện tốt nhất.
Chăm sóc tốt cho con trai, Trịnh Lan bà ta cũng coi như không có lỗi với nhà họ Tô.
Nhà họ Tô chỉ có một đứa cháu trai duy nhất này, nếu không thể bình an vô sự, Trịnh Lan sẽ cảm thấy không cách nào đối mặt với chồng sau khi chết!
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, Trịnh Lan nhận được điện thoại của trợ lý, bà ta bắt máy, nghe bên kia nói khoảng hai phút, Trịnh Lan liền gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."
Trịnh Lan cúp máy, đặt điện thoại lại trên bàn.
Trịnh Lan nói: "Là trợ lý của mẹ gọi tới, mẹ bảo cậu ta đi gặp Trâu Niệm, hẹn gặp riêng ở một quán cà phê nói chuyện, mẹ là muốn bảo cậu ta nói chuyện này với Trâu Niệm, lời nói của Trâu Niệm trước mặt Nguyễn Duật Nghiêu đoán chừng sẽ có trọng lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2581.html.]
Mê Truyện Dịch
Không ngờ là, vừa tới nơi hẹn gặp, thì gặp phải Nguyễn Duật Nghiêu đi theo Trâu Niệm, ở bên cạnh không rời nửa bước, cậu ta căn bản là không cách nào mở miệng được."
Thấy sắc mặt con trai trở nên khó coi, Trịnh Lan nói: "Con đừng trách mẹ, mẹ cũng không còn cách nào khác. Nguyễn Duật Nghiêu nhân từ một hai lần, còn có thể nhân từ với chúng ta mấy lần? Có người mới như Trâu Niệm thay thế người cũ, mặt chị con còn nể được bao lâu?
Con không chịu xin lỗi, mẹ chỉ còn cách tìm phiền phức cho Trâu Niệm thôi!"
Tô Chính Đông đã nhíu mày, đứng dậy lạnh giọng hỏi: "Đám người Trâu Niệm uống cà phê ở đâu?"
Trịnh Lan không biết tại sao con trai lại hỏi như vậy, định qua đó sao?
Bên phía quán cà phê, Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm cùng nhau đợi người trợ lý nam kia quay lại, có điều, sắc mặt Nguyễn Duật Nghiêu đã có vẻ không kiên nhẫn, quá lâu rồi.
Lại qua thêm mấy phút, người trợ lý nam trở lại, cười nói với Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm: "Xin lỗi, cuộc điện thoại này có chút lâu."
"Không sao." Trâu Niệm bảo người trợ lý nam ngồi xuống.
Trâu Niệm hỏi anh ta: "Nói vào vấn đề chính đi, hôm nay gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
Trợ lý tỏ vẻ khó xử, nhíu mày nhìn về phía cửa, thấy cửa không có động tĩnh gì, người trợ lý liền quay đầu nói kéo dài thời gian: "Vậy tôi nói thật, hôm qua, Hồng Viễn và tập đoàn Nguyễn thị đã xảy ra một vài chuyện không vui.
Ý của phu nhân Trịnh Lan là bảo tôi thay mặt bà ấy tới nhờ vả, đừng chấp nhặt."
Nguyễn Duật Nghiêu nghe xong, mỉm cười hỏi: "Chuyện này có phải nên tìm tôi không?
Tôi mới là người phụ trách tập đoàn Nguyễn thị, liên quan gì đến cô Trâu?"
Anh rất không vui, không vui vì những người đó chuyện gì cũng đều tìm đến Trâu Niệm, có lẽ anh hơi gia trưởng, anh cho rằng, phụ nữ không nên bị những chuyện phức tạp này quấn lấy người!
Trâu Niệm cần một không gian yên tĩnh thoải mái, không bị quấy rầy!
"Xin lỗi, ông chủ Nguyễn.
Mối…..mối quan hệ giữa anh và cô Trâu..." Người trợ lý nam không biết nên nói tiếp thế nào, nói xong liền thấy hối hận.
"Mối quan hệ?