Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 27.2
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:09:01
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cầm lấy điện thoại, tìm số điện thoại trong danh bạ.
Tô Chính Đông trên lầu, chắc đang chờ cô cùng đường bí lối, dâng tới cửa lấy tiền anh ta!
Trước đây, Trâu Niệm không cảm thấy việc Tô Chính Đông đóng tiền viện phí cho mẹ có là gì, một người là vợ, một người là chồng, khi đó kết hôn, Trâu Niệm đã từng nghĩ sẽ sống như thế cả đời. Cô hết lòng vì gia đình chồng và mẹ chồng, cố gắng hết sức để làm một cô vợ hiền, nhà Tô giúp đóng tiền thuốc cho mẹ, người một nhà dường như không cần phân biệt rõ như vậy. Nhưng bây giờ Trâu Niệm chợt ý thức được, đã khác rồi, nên tại sao phải dùng tiền của Tô Chính Đông nữa?
Kể từ khi đề xuất ly hôn, hạ quyết tâm khôi phục lại sự tự do, thì đã không còn quan hệ gì với Tô Chính Đông……
Trâu Niệm nhận được một cuộc điện thoại, số lạ.
Giọng nói đầu dây bên kia rất ngọt, Trương Chương cười nói: “Chị Trâu, tôi ở cùng Nguyễn tiên sinh, tôi đang ở bên ngoài gọi điện thoại cho chị, tôi muốn cảm ơn chị……”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn chị Trâu làm mối, nếu không tôi nào có cơ hội……đúng rồi chị Trâu, tôi sẽ mang quà từ Hongkong về cho chị……”
Lần trước gặp Trương Chương, Trâu Niệm cảm thấy cô ta là người yên tĩnh, nhưng lần này lại nói rất nhiều.
Sau khi đi toilet xong, Trâu Niệm lên lầu, đi tới phòng làm việc của Hướng Dương, nói vài chuyện, bao gồm chuyện Trương Chương và Nguyễn Duật Nghiêu đi Hongkong mua sắm.
"Ông chủ Nguyễn cùng một cô gái đi mua sắm?
Khoa trương quá đó ----" Hướng Dương kinh ngạc.
Trâu Niệm nhàn nhạt nói: "Không có gì là khoa trương."
"Trừ khi con gián này là thứ dơ bẩn gì đó, chỉ sống trên giường thôi! Nếu không Nguyễn Duật Nghiêu sẽ thích một cô gái do Tô Chính Đông sắp xếp?
Thứ Tô Chính Đông tặng, anh ấy đẩy ra ngoài còn không kịp!"
Trâu Niệm cười, đúng vậy, thứ Tô Chính Đông tặng, cho dù là tiên nữ, Nguyễn Duật Nghiên cũng hẳn là sẽ bài xích mới đúng.
Nguyễn thị và Hồng Viễn, hiện tại đang nằm ở cục diện đối địch.
Mỗi ngày Trương Chương đều gọi điện thoại cho Trâu Niệm, mãi cho tới khi cô ta và Nguyễn Duật Nghiêu trở lại thành phố B.
Mấy ngày nay Trâu Niệm ngủ không được, mất ngủ.
Nguyễn Duật Nghiêu về tới thành phố B, thì gọi điện thoại tới, Trâu Niệm rất kinh ngạc, có điều vẫn là bắt máy.
"Có gì cần giúp." Trâu Niệm rất khách khí.
Giọng Nguyễn Duật Nghiêu trầm thấp, có chút nghiêm túc: "Chị em gái nhỏ của cô, cô Hướng, đã gọi cho tô, mắng tôi một trận, nói cô mấy ngày nay không ngủ được?
Bởi vì tôi?"
Đòi nợ.
Trâu Niệm vừa nghe thấy những lời này của Nguyễn Duật Nghiêu, thì xấu hổ lên.
"Nguyễn tiên sinh, ngại quá, Hướng Dương nói bậy, anh đừng để trong lòng...." Thái độ của Trâu Niệm mặc dù rất lễ phép, nhưng lại lạnh nhạt.
Nguyễn Duật Nghiêu tiếp tục hỏi: "Cô, thật sự mấy ngày nay không ngủ được?"
"Nguyễn tiên sinh, chuyện này cũng là Hướng Dương nói bừa, mấy ngày nay, mỗi buổi sáng tôi đều đúng bảy giờ rưỡi thức dậy, chín giờ tối là đi ngủ, có thể không ngủ được sao?" Trâu Niệm giải thích rõ, sợ Nguyễn Duật Nghiêu hiểu làm cái gì đó.
"Vậy thì tốt ----" Giọng Nguyễn Duật Nghiêu chợt lạnh đi, đơn phương cúp điện thoại.
Trâu Niệm nhìn điện thoại, bịch.....ném sang một bên.
Phản ứng một lúc, vẫn là cầm điện thoại lên, đi tới phòng làm việc của Hướng Dương trên lầu.
Hướng Dương bị chất vấn, nhưng lại ung dung nói: "Đó không phải là đúng lúc có cơ hội nói chuyện với anh ấy à, người hôm qua gặp ở tiệc xã giao, một người đàn ông trong số đó quen biết Nguyễn Duật Nghiêu, hai người đang nói chuyện điện thoại, thì chị giật lấy nói vài câu.....Nguyễn Duật Nghiêu không có trách tội."
Mê Truyện Dịch
"Nhưng chị nói với anh ấy chuyện em mất ngủ làm gì?" Trâu Niệm tức c.h.ế.t rồi.
"Suy nghĩ của anh ấy là giống với Tô Chính Đông, cho rằng em rất say mê anh ấy, anh ấy với cô gái Trương Chương kia đi Hongkong, Trương Chương mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em, nói cho em biết Nguyễn Duật Nghiêu cùng cô ta đi đâu, em sắp bị phiền c.h.ế.t rồi.....Nguyễn Duật Nghiêu đoán chừng là biết Trương Dương gọi điện thoại cho em, cho rằng....."
"Cho rằng em ghen?
Cho nên không ngủ được?" Hướng Dương hiểu ra, nhíu mày nói: "Sớm biết thì hôm qua chị đã nói rõ rồi, nói cho Nguyễn Duật Nghiêu biết, em không phải vì anh ấy...."
"Anh ấy bị bệnh thần kinh!" Trâu Niệm lắc đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trâu Niệm có chút chán ghét Trương Chương, không liên quan tới Nguyễn Duật Nghiêu.
Chỉ bởi vì Trâu Niệm vẫn luôn không thích người thích khoe khoang, nhất là những cô gái thoáng cái cái bay lên cao, kín đáo một chút, dè dặt một chút, bảo thủ một chút, khiêm tốn một chút, khó tới như vậy sao.
Hay là mỗi người khi đã tới vị trí kia rồi, thì đều khó tránh khỏi sẽ như thế?
Ra khỏi thang máy, điện thoại lại lần nữa vang lên, là Trương Chương gọi tới.
Chương 28.1
Trâu Niệm bắt máy, khó mà không nghe điện thoại của Trương Chương, cô ta là lấy thân phận thuộc hạ của Tô Chính Đông, đi tiếp xúc với Nguyễn Duật Nghiêu, còn về việc có bị Nguyễn Duật Nghiêu mua chuộc lại tạo phản hay không, thì còn chưa biết.
Nhưng điều Trâu Niệm quan tâm chính là, nếu công trình do Trương Chương lên tiếng mà giải quyết xong, vậy thì thật sự sẽ không liên quan tới cô, không liên quan tới cô, vậy thì thoả thuận ly hôn Tô Chính Đông ký cũng sẽ không có hiệu lực.
Cho nên, lúc này Trâu Niệm cũng chú ý tới hướng đi của Trương Chương.
Nếu như Trương Chương nói, “Tôi đã thuyết phục ông chủ Nguyễn.” vậy thì Trâu Niệm thật sự xong rồi!
“Năm ngàn tệ?” Trâu Niệm kinh ngạc.
Mấy ngày trước ở khách sạn, lễ tân đã trả lại cô năm ngàn tệ, lúc đó cô không muốn cầm lấy, nhưng hôm nay, Trương Chương vậy mà lại mở miệng đòi lại cô.
Điều nực cười chính là, Trâu Niệm không thể nào nói không đưa, bởi vì đó là tiền của Nguyễn Duật Nghiêu, Nguyễn Duật Nghiêu chưa hẳn là nhớ, nhưng Trương Chương này lại muốn.
Có điều, ai bảo người ta là người phụ nữ của Nguyễn Duật Nghiêu chứ!
“Gặp ở đâu.” Trâu Niệm hỏi.
Hẹn xong địa điểm, lúc tan làm Trâu Niệm liền lấy năm ngàn tệ để trong ngăn kéo khóa lại ra, bỏ vào túi xách, vốn là muốn trả lại cho Nguyễn Duật Nghiêu, bây giờ trả cho người phụ nữ của anh, cũng giống nhau!
Hướng Dương lái xe đưa cô tới nhà hàng, xe dừng ở cửa nhà hàng.
Trâu Niệm thở dài.
“Chị ngược lại muốn con yêu tinh nhỏ này trông như thế nào!
Còn chưa thế nào, mà đã đòi nợ thay đàn ông rồi?” Hướng Dương cảm thấy người này quá kiêu ngạo rồi, lúc xuống xe, Hướng Dương nhìn vào trong, nhéo tay Trâu Niệm nói: “Sao Nguyễn Duật Nghiêu cũng ở đây?”
Trâu Niệm cũng nhìn vào trong nhà hàng, Nguyễn Duật Nghiêu mặc một bộ đồ vest lịch sự, điệu bộ không giống như kiểu tùy tiện thả lỏng tới ăn cơm, mà càng giống như có chuyện quan trọng không thể không tới, rồi lại rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-27-2.html.]
Từ góc nhìn đứng bên ngoài nhà hàng của cô, thì Nguyễn Duật Nghiêu đang ngồi bắt chéo chân, đôi chân dài của người đàn ông rất hấp dẫn người. Thân hình to lớn vạm vỡ dưới lớp áo sơ mi và đồ vest, phải nói là khiến phụ nữ khó mà rời mắt, anh đút một tay vào túi quần, một phần nhỏ tay áo sơ mi trắng lộ ra từ cổ tay áo vest, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng, cả người ăn mặc rất lịch lãm.
Tay còn lại thì cầm điện thoại đặt ở bên tai, nói chuyện với ai đó.
“Không biết, Trương Chương không nói anh ấy cũng ở đó.....” Trâu Niệm lắc đầu, nói với Hướng Dương, ánh mắt cô thì vẫn luôn nhìn vào trong nhà hàng.
Đột nhiên, ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu nhìn sang.
Ánh mắt hai người giao nhau ở khoảng cách xa này, đầy sự vô ý, đôi môi mỏng của Nguyễn Duật Nghiêu khẽ mấp máy, đang nói chuyện với ai đó, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt anh thì không rời khỏi Trâu Niệm.
Nhưng Trâu Niệm thì rất nhanh đã thu lại ánh mắt, quay đầu sang nói với Hướng Dương: “Đi thôi, vào trong trả tiền.”
Nhân viên phục vụ của nhà hàng dẫn đường, dẫn Hướng Dương và Trâu Niệm tới bàn đó.
Trương Chương đứng dậy, cười nói với Trâu Niệm: “Chị Trâu, chị tới rồi.....mau ngồi đi.....đây, người này là?” Trương Chương nhìn Hướng Dương, hỏi Trâu Niệm.
“Một người lãnh đạo của tôi, cô là lần đầu tiên gặp.” Trâu Niệm giới thiệu.
“Ồ, ra là vậy.” Trương Chương kéo Hướng Dương ngồi xuống bên cạnh mình.
Bốn chỗ, chỗ còn lại là bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu. Trâu Niệm không biết Trương Chương là bẩm sinh như vậy, hay là cố ý, ngồi thế này thích hợp sao?
Đáp án là không thích hợp!
Nguyễn Duật Nghiêu không nói gì, không ý kiến.
Hướng Dương là một người hay nói, bày ra điệu bộ nào cũng sẽ tiếp lời Nguyễn Duật Nghiêu, còn bộ dạng Nguyễn Duật Nghiêu thì lại sẵn lòng lắng nghe.
“Chị ngồi qua đây.” Trâu Niệm nói với Hướng Dương.
“Hả?”Hướng Dương ngớ ra.
Trương Chương nghe thấy, liền liếc nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, sau đó đứng lên nói với Trâu Niệm: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo, khiến chị Trâu ngại.....tôi nên ngồi sang đó.”
Nói xong, thì đứng dậy đi tới bên kia, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu.
Trâu Niệm ngồi xuống, Hướng Dương thầm thở dài, ngước mắt nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, ánh mắt người đàn ông đó nhìn Trâu Niệm, rõ ràng tràn đầy tình cảm, Hướng Dương luôn cảm thấy mình không nhìn sai, ngược lại, cô ấy không cảm thấy Nguyễn Duật Nghiêu và con gián này rất thân thiết.
Trâu Niệm móc ra một xấp tiền, đẩy tới giữa hai người Trương Chương và Nguyễn Duật Nghiêu, cô không biết nên đưa ai, nên dứt khoát đẩy tới giữa. “Đây là năm ngàn tệ kia, đếm lại đi, chưa hề động tới.”
Trương Chương liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ngượng ngùng nói: “Chị Trâu, tôi không có ý này, tôi chỉ là lấy cớ này để gọi chị ra ngoài ăn cơm.”
Chương 28.2
“Không phải chuyện có ý hay không.” Trâu Niệm mỉm cười nhàn nhạt, khách khí nói với Trương Chương: “Số tiền này vốn không phải của tôi, để ở chỗ tôi, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay có cơ hội trả, đúng lúc thích hợp.”
“Chị Trâu hình như hiểu lầm rồi.....” Trương Chương nói xong câu đó, thì nhìn Nguyễn Duật Nghiêu bên cạnh.
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu, u ám khó hiểu, nhìn chằm chằm Trâu Niệm.
Còn Trâu Niệm thì nhìn không chớp mắt, chưa từng nhìn sang người đàn ông đó dù chỉ là một cái liếc mắt.
Trương Chương lấy quà ra, là một chiếc đồng hồ: “Chị Trâu, qua mang cho chị....cố ý mua cho chị.”
Trâu Niệm cầm lấy túi, chuẩn bị nhìn thử, nếu là món quà nhỏ tặng chơi mười mấy tệ, thì cô sẽ nhận mà không cần từ chối không cần nói lời thừa.
Nhưng, khi mở chiếc hộp tinh xảo ra xem, thì là một chiếc đồng hồ trị giá bao nhiêu tiền cô cũng không biết, trước đây chỉ từng nghe nói về nhãn hiệu này, các nữ lãnh đạo cao cấp của Hồng Viễn đều không mua nổi chiếc đồng hồ dành cho nữ này.
Không cần nghĩ, nhất định là của Nguyễn Duật Nghiêu mua, chứ không phải Trương Chương.
Nội tình của cô gái Trương Chương này, hai ngày nay Trâu Niệm đã nghe ngóng rõ.
Tô Chính Đông là biết rõ nhất, còn có Trác Địch bị bắt và g.i.ế.c đêm đó, vợ của Nguyễn Duật Nghiêu, cũng nhất định biết rõ.
Không có nhiều tiền, điều kiện gia đình rất bình thường, thậm chí còn bình thường hơn gia đình Trâu Niệm năm đó, tiền Trương Chương đi học đều là do đi làm thuê kiếm được, cho nên cô gái Trương Chương này rất quý trọng tiền, sẽ không bởi vì biết ơn một người lạ, mà hào phóng chi tiền tới mức này, mua một chiếc đồng hồ tặng người khác. Hơn nữa, Trâu Niệm cảm thấy, cho dù Trương Chương muốn cảm ơn, thì cũng nên cảm ơn Tô Chính Đông, chứ không phải cô.
Tối đó cô chỉ là phụ trách đưa tới, nghe theo mệnh lệnh của Tô Chính Đông.
Trương Chương tự trọng, nhưng lại không thể không có tiền.
Cho nên Trương Chương cho mình phạm vi định nghĩa tiếp xúc đàn ông chính là, đàn ông có tiền đáng tiếp xúc, thì nhất định phải tiếp xúc.
Ý chính là, trong xã hội có rất nhiều đàn ông trông xấu xí, già nua, rất có tiền, nhưng Trương Chương căn bản là gai mắt, yếu tố tạo nên sức hấp dẫn của người đàn ông, trong mắt Trương Chương, thiếu một cái cũng không được.
Trùng hợp, kiểu đàn ông như Nguyễn Duật Nghiêu thì, ngũ quan tinh xảo, quý ông, nhiều tiền, là kiểu vạn người mê, Trương Chương thích, gần như là không tìm thấy khuyết điểm nào, không chỉ Trương Chương thích, mà chắc hẳn rất nhiều phụ nữ đều thích kiểu đàn ông này.
Chủ yếu chính là, làm người phụ nữ của Nguyễn Duật Nghiêu, thì có thể có được rất nhiều tiền.
“Món quà này quá giá trị rồi, cảm ơn.....” Trâu Niệm mỉm cười đẩy đồ lại, cô quan sát ánh mắt Trương Chương, quả nhiên, Trương Chương liền liếc nhìn sắc mặt Nguyễn Duật Nghiêu.
"Xin lỗi, có chuyện đi trước." Trâu Niệm đứng dậy.
Không ở lại nữa, cô không biết là người khác quá không bình thường, hay là mình quá không bình thường. Ý gì? Nguyễn Duật Nghiêu mua một chiếc đồng hồ của nhãn hiệu nổi tiếng cho cô, mượn tay Trương Chương tặng. Trương Chương chắc hiểu Nguyễn Duật Nghiêu có ý gì, với tư cách là người phụ nữ được cưng chiều mới của Nguyễn Duật Nghiêu, cũng không ghen?
Có lẽ ghen nhưng cũng giả vờ không ghen?
Thế giới của người đàn ông này, trong mắt Trâu Niệm, cuộc sống riêng tư chính là tình cảm nam nữ không ngừng nghỉ không kết thúc, là đa tình ở khắp mọi nơi.
Cô vẫn là đừng dính vào, không dính nổi.
Không cẩn thận, nói không chừng còn bị người đào hoa có lòng đố kỵ nặng nào đó bên cạnh anh cắn chết!
Hướng Dương ngại ngùng, cầm lấy túi xách đứng dậy, xin lỗi giải thích với Nguyễn Duật Nghiêu: "Xin lỗi ông chủ Nguyễn, mấy ngày nay cơ thể em ấy khó chịu, cho nên tính khí rất...." Suýt nữa là buột miệng nói bà dì tới, nên tâm trạng dễ cáu kỉnh.
Nhưng lại cảm thấy, trước mặt người đàn ông cao quý này mà nhắc tới từ "bà dì" này, thì quả thực lạc quẻ!
Thế là sau khi nói xong chạy đuổi theo.
Cửa nhà hàng.
Trâu Niệm lên xe của Hướng Dương, xỉa xói Nguyễn Duật Nghiêu với Hướng Dương, Tay vừa mới nắm tay nắm cửa để lên xe, thì nghe thấy Hướng Dương hít một tiếng, tiếp theo đó, cổ tay Trâu Niệm, bị bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy.
Đồng hồ nam, chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, một sự sang trọng không đáng để mắt tới, thật chói mắt.
"Nguyễn tiên sinh, anh làm gì?" Trâu Niệm quay đầu, không khách khí hỏi.
"Lên xe tôi." Nguyễn Duật Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu nhàn nhạt, nhướng mày đầy sắc bén, không cho phép chống lại.
Còn thứ trên tay còn lại của anh, là hộp đồng hồ kia.
"Buông tôi ra ----" Trâu Niệm hất tay anh, "Ah..." nhưng lại bởi vì mình dùng sức quá mức, mà anh lại nắm chặt, không sao thoát ra được, nên dẫn tới cổ tay vang lên một tiếng giòn tan, cơn đau dữ dội ập tới.
Đau tới mức, nước mắt đảo quanh nơi đáy mắt.
"Ông chủ Nguyễn, anh đây là làm gì, đừng làm khó em ấy, có gì thì hai người từ từ nói...." Hướng Dương nhìn tay hai người như thế, không biết phải làm sao mới được.