Ở trong mắt Trác Đằng, Nguyễn Duật Nghiêu cũng chỉ là người ngoài trong mối quan hệ của anh ấy với Trâu Niệm, vấn đề quan hệ cá nhân của anh ấy với Trâu Niệm không nên để mọi người nhìn thấy, sẽ có chút xấu hổ.
"Nguyễn… Nguyễn tổng..." Trâu Niệm nhìn người đàn ông đang bước tới, run rẩy không nói nên lời.
Cô nhìn đôi mắt lạnh băng của Nguyễn Duật Nghiêu, sắc mặt cô tái nhợt, nhưng Trâu Niệm vẫn chào hỏi anh, gọi anh là Nguyễn tổng.
Trác Đằng không chút lo lắng, đi về phía Nguyễn Duật Nghiêu đang đứng ở cầu thang bên kia.
Trác Đằng không biết vào lúc này tâm trạng của Nguyễn Duật Nghiêu đang biến hóa như thế nào, cũng không rõ ràng những biến hóa trong ánh mắt lúc này của Nguyễn Duật Nghiêu , Trác Đằng chỉ coi vẻ mặt thờ ơ đó là vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của Nguyễn Duật Nghiêu.
Dù thế nào đi nữa, Trác Đằng cũng chưa bao giờ nghĩ tới Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu đang ở cùng nhau.
"Tại sao anh lại ở đây? Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. "Trác Đằng lên tiếng chào hỏi Nguyễn Duật Nghiêu.
Ánh mắt của Nguyễn Duật Nghiêu nhìn đi nơi khác, chỉ vào phía xa, nơi bị tấm bình phong chặn lại: “Thật sự là trùng hợp, tôi hẹn ông nội tới đây ăn sáng.”
Trác Đằng nhướng mày hỏi, nhìn về phía Nguyễn Duật Nghiêu đang chỉ, ông nội Nguyễn cùng Trác Đằng cũng có chút quen biết , họ đã gặp qua mấy lần, anh ấy nghĩ rằng mình cũng cần nên đi chào hỏi trưởng bối.
Nguyễn Duật Nghiêu đút hai tay vào túi quần, cười nhẹ với Trác Đằng: “Ông nội vẫn chưa đến, thời gian vẫn còn sớm, là tôi đến sớm.”
"Như vậy à? Lại đây ngồi cùng nhau một lát nhé?" Trác Đằng mời.
Nguyễn Duật Nghiêu nghe vậy liền đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2723.html.]
Bốn người ngồi cùng nhau, Trác Đằng và Nguyễn Duật Nghiêu ngồi một bên, trò chuyện về một số chủ đề mà phụ nữ không hề quan tâm đến, Nguyễn Duật Nghiêu ngồi khoanh chân, vẻ mặt nghiêm túc, những người quen biết anh nhìn vào vẻ mặt của anh lúc này, cũng không rõ anh đang vui hay tức giận.
Trâu Niệm và Hướng Dương ngồi ở một bên.
Hướng Dương cúi đầu nhỏ giọng nói với Trâu Niệm: “Chị muốn đi vệ sinh, em đi cùng chị nhé?”
"Vâng, em cũng đi."
Trâu Niệm lập tức đứng dậy, không dám nhìn Trác Đằng, cũng không dám nhìn Nguyễn Duật Nghiêu.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu không hề quay đầu lại nhìn Trâu Niệm, anh chỉ hơi nhếch môi mỏng nói chuyện với Trác Đằng.
Hướng Dương và Trâu Niệm cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh, lúc đầu đi rất chậm, sau đó Hướng Dương quay đầu lại, thấy hai người đã không còn ở trong tầm mắt hai người đàn ông kia nữa, lập tức kéo Trâu Niệm về phía phòng nhà vệ sinh, sau đó dừng lại nói: "Các em đang làm gì vậy, sao hai người lại gặp được Nguyễn Duật Nghiêu?"
"Đúng vậy, thật sự là trùng hợp."
Trâu Niệm đứng tựa vào lan can trên lối đi vào phòng tắm, thất vọng nói.
"Các em không có việc gì chứ?" Hướng Dương hỏi.
Cô ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Lúc Nguyễn Duật Nghiêu đi lên tầng hai, em và Trác Đằng vừa vặn ôm nhau, có lẽ anh cho rằng em bằng lòng để Trác Đằng ôm em, anh đã hiểu lầm. Em muốn giải thích với anh ấy, nhưng em sợ anh ấy không thể tin được!”
Trâu Niệm nói tiếp: “Những chuyện như vậy không cần phải luôn giải thích với anh ấy, hai người nhất định phải có sự tin tưởng lẫn nhau. Nếu cứ mãi suy đoán, chất vấn, giải thích với nhau thì em nghĩ rằng mối quan hệ kiểu này sẽ không bền lâu. "
Hướng Dương khoanh tay đứng đối diện Trâu Niệm, né tránh người từ phòng tắm đi qua, suy nghĩ hồi lâu mới nói với Trâu Niệm: “Vậy thì em không thể để anh ta lúc nào cũng tức giận như vậy được, Nếu em không giải thích, chẳng khác nào em đang ngầm thừa nhận điều này? Những người đàn ông như này, đừng nhìn bề ngoài họ trưởng thành và trầm ổn như thế nào, nhưng khi ở trước mặt người phụ nữ họ thích, họ giống như những đứa trẻ nóng nảy và không ngừng ồn ào. Buồn cười nhất có lẽ là Nguyễn Duật Nghiêu, người ở bên ngoài rất dè dặt nhưng trước mặt em lại biến thành một đứa trẻ thèm đồ ngọt. Nhìn xem, anh ta đang trò chuyện hay là đang họp với Trác Đằng? Anh ta thậm chí còn không nhướng mày. "