Trong văn phòng trên tầng cao nhất, Trâu Niệm quay lưng về phía cửa văn phòng. Cô đứng trước bàn làm việc của mình, cúi đầu cởi áo khoác, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Cô cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, liền giơ tay lên xoa bóp vai mình.
"Ôi..." Cô kêu lên vì đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau. Nhận thấy hơi thở đầy nam tính quen thuộc của người đàn ông, Trâu Niệm quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi anh: "Anh đến văn phòng của em làm gì?"
"Để trêu chọc cấp dưới." Anh xoay người cô lại, dùng cái cằm có chút râu cọ vào làn da mềm mại của cô, khóe môi nở nụ cười đùa cợt.
Trâu Niệm đẩy anh: "Ra ngoài."
Anh vẫn ôm chặt cô, không nhúc nhích: "Trợ lý Đổng cả ngày hôm nay không có ở đây, không có lệnh của anh, sẽ không có ai lên đây làm phiền đâu. Hôm nay, chỉ có chúng ta."
Trâu Niệm nghe vậy có chút thoải mái hơn...
"Dù chỉ có hai chúng ta, thì anh cũng không cần nhìn em như vậy chứ. Hôm qua… cả tối qua không phải vừa làm rồi sao? Em mệt lắm, hôm nay em không được rồi... Thậm chí nhìn thấy anh đến gần em thôi mà em cũng thấy đau nhức toàn thân." Trâu Niệm cúi đầu ngượng ngùng, nhớ lại những lần kịch liệt tối qua cùng với anh, mặt cô đỏ bừng lên. Để che giấu sự bối rối, cô không dám ngẩng đầu mà chỉ dùng ngón tay quấn quanh cà vạt của anh.
"Tối qua, em có thoải mái không?" Anh áp đôi môi mỏng vào tai cô, nhẹ giọng hỏi. Lời nói của anh có chút khêu gợi, lan sâu vào trong tai cô...
Trâu Niệm không trả lời, bị cơ thể rắn chắc của anh ôm chặt. Bị anh hỏi như vậy, cô cảm thấy toàn thân xương cốt đều mềm nhũn. Nếu lúc này anh buông cô ra, cô nghĩ mình sẽ không thể đứng vững được nữa.
Nguyễn Duật Nghiêu vừa phun hơi nóng vào tai cô, bên môi lại tiếp tục hỏi cô: "Khi em ngậm cho anh, em chảy rất nhiều nước, em có biết không?"
"..."
Xương cốt của Trâu Niệm không chỉ mềm nhũn, mà đã hoàn toàn tan chảy... Dường như cơ thể cũng sinh ra một phản ứng kỳ lạ, gần như không thể hít thở bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2802.html.]
Anh nói: "Anh đã sờ thấy, em chảy rất nhiều nước."
“Duật Nghiêu, đừng nói nữa. Em cầu xin anh đừng nói nữa…” Trâu Niệm thở không thông, lại còn bị lời nói và đôi môi của anh kích thích. Tình yêu giữa nam nữ đúng thật là muôn hình vạn trạng, đôi khi lời nói khiêu khích còn có sức sát thương hơn cả hành động khiêu khích. Cô áp bờ má nóng hổi vào n.g.ự.c anh, cảm nhận nhịp tim của anh, cánh tay rắn chắc của anh. Cô cố gắng kiềm chế hơi thở hỗn loạn của mình.
Cơ thể của Nguyễn Duật Nghiêu dùng sức ép chặt cơ thể cô, kẹp cô giữa cơ thể anh và bàn làm việc, anh dụ dỗ hỏi: “Bảo bối, cái bàn làm việc em dựa vào cứng hơn, hay thứ anh đang chọc vào em cứng hơn…” Anh dùng cái thứ đang dựng lên, dùng sức di chuyển giữa hai chân cô.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm bị anh làm cho cơ thể khó chịu…
“Để anh sờ thử xem, em lại ướt rồi à?” Anh luồn tay vào trong quần áo cô.
Anh sẽ cảm thấy rất thoải mái, ham muốn t.ì.n.h d.ụ.c mãnh liệt như vậy đều là vì anh còn nhớ nhung sự quấn quýt tối qua. Nhớ đến nó làm trái tim anh run rẩy, thứ bên dưới cũng sẽ run rẩy. Anh rất muốn.
Trâu Niệm bị anh làm cho đầu hàng. Cô chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm trong văn phòng, mặc dù cô đã kiệt sức, không thể phối hợp với anh như tối qua.
Nguyễn Duật Nghiêu mút môi cô, thì thầm: “Nằm xuống, hưởng thụ đi…”
Kể từ khi cơ thể hồi phục, Trâu Niệm cảm thấy mình sắp bị Nguyễn Duật Nghiêu hành hạ đến tan nát rồi.
Trên cơ thể cô có rất nhiều vết hôn do anh tạo ra, đậm nhạt không đều, vết cũ chưa lành đã có vết mới. Bây giờ không phải mùa hè, sẽ không lộ ra, nhưng mỗi ngày Trâu Niệm về nhà đều phải vô cùng cẩn thận, cô cứ thấp thỏm không yên, sợ mẹ cô vô tình nhìn thấy vết hôn.
Mỗi lần ân ái với anh, đến lúc cao trào, anh đều không kiềm chế được mà đè lên người cô rồi điên cuồng hôn lên cổ cô. Mỗi lần Trâu Niệm đều phải tỉnh táo lại, dùng sức đẩy anh ra để bảo vệ cổ mình. Nếu không bị anh hôn xong sẽ là một mảng vết hôn hỗn độn, chắc chắn sẽ bị mẹ và người khác nhìn thấy!
Sau khi ở bên Nguyễn Duật Nghiêu, trong văn phòng, trong xe, cũng như trong túi xách, Trâu Niệm đều mang theo khăn giấy ướt và khăn giấy khô, đây là những thứ không thể thiếu.
Nguyễn Duật Nghiêu không giống những người đàn ông lãng mạn, anh rất thực tế. Anh yêu cô, che chở cho cô, ôm cô, hôn cô, anh chỉ biết giải tỏa dục vọng, sẽ không làm những chuyện lãng mạn sến súa. Có lẽ vì anh đã qua cái tuổi đó cũng có lẽ vì cô không thích những thứ đó nên anh mới không làm.