Trâu Niệm cúi đầu rồi lại ngẩng lên, nói với Trác Địch: "Trác Địch, ân oán giữa hai chúng ta có lẽ chỉ có một, chính là Nguyễn Duật Nghiêu. Về anh ấy, tôi cũng không muốn nói nhiều. Cô có thể nghĩ tôi là kẻ đê tiện, dùng bản ghi âm để chia rẽ mối quan hệ mẹ con của hai người, tôi không thể ngăn cản được suy nghĩ của cô.”
“Nhưng tôi thực sự muốn nói rằng, cô mới ngoài hai mươi, cô có thể rời xa Đổng Nhân để bắt đầu cuộc sống mới. Cô nên hiểu rằng, trong mắt người thường, Đổng Nhân là loại người từng có ý định g.i.ế.c người. Đó chính là ác quỷ, sống bên cạnh bà ta không nguy hiểm hay sao? Cô cũng phải nhớ rằng, cô không phải con gái ruột của Đổng Nhân, cô nên thoát khỏi Đổng Nhân."
Trác Địch cười mỉa mai: " Trâu Niệm, cô là vì tốt cho tôi sao? Đây quả là một trò đùa lớn đó!"
Trâu Niệm nói: "Tôi nói thẳng với cô, tôi không phải vì muốn tốt cho cô. Tôi cũng là người có cảm xúc, tôi không vĩ đại, tôi cũng rất ích kỷ. Cô nghĩ gì về tôi là việc của cô, tôi không can thiệp. Nhưng tôi hy vọng cô có thể đứng ra để kẻ ác như Đổng Nhân phải chịu sự trừng phạt của pháp luật! Bà ta đã hại đứa con trong bụng tôi, vì vậy tôi rất hận bà ta!"
Trác Địch cau mày: "Cô nói với tôi cũng vô ích. Tôi không hề biết là bà ta hại con cô, lúc đó tôi đang đi du lịch. Lúc về thành phố B, tôi còn vội vàng đi xác minh xem cô có bị sảy thai không."
"..."
Trâu Niệm và Hướng Dương đều không nói gì nữa. Trông cả hai rất thất vọng.
Trác Địch cũng có chút không hiểu tình hình, cô ta thực sự không biết.
Lúc rời đi, Trâu Niệm nói với Trác Địch: "Nếu cô có manh mối gì, hy vọng cô liên lạc với tôi."
"Được, tôi sẽ cân nhắc." Trác Địch nhìn Trâu Niệm bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hướng Dương lái xe đưa Trâu Niệm về tập đoàn Nguyễn thị.
Hai giờ chiều, Nguyễn Duật Nghiêu cuối cùng cũng trở về công ty, anh trực tiếp đến văn phòng của Trâu Niệm để hỏi thăm.
Trâu Niệm hơi nhíu mày nói: "Em đã nhắc nhở Trác Địch là có thể để pháp luật trừng phạt Đổng Nhân. Em không nhắc đến chuyện Trác Đằng bị hại mà chỉ nhắc đến chuyện em bị sảy thai. Nếu Trác Địch thực sự muốn tấn công Đổng Nhân, thì Trác Địch sẽ nghĩ đến việc đưa Đổng Nhân ra trước pháp luật."
"Nếu như anh nói, Trác Địch có bằng chứng chứng minh Đổng Nhân phạm tội thì sớm muộn gì Trác Địch cũng sẽ đưa ra."
"Anh chắc chắn là cô ấy có." Nguyễn Duật Nghiêu nhớ lại, nói: "Trước khi kết hôn với cô ấy, cô ấy có say rượu một lần, lúc đấy có nhắc đến một chút. Anh hỏi lại thì cô ấy không nói nữa… Anh vẫn luôn nghi ngờ không biết là Trác Địch nói thật hay là giả. Anh không cho rằng Đổng Nhân sẽ g.i.ế.c người để lên chức. Nhưng sau lần Trác Địch đi du lịch suýt bị hại này, anh tin rằng Đổng Nhân đã làm không ít chuyện như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2815.html.]
Chia tay Trâu Niệm, Trác Địch đến quán cà phê của mình.
Cô ta vẫn ở đó từ trưa đến tận chiều mà không có ý định rời đi, chỉ đơn giản là không có nơi nào để đến, làm tâm trạng cô ta vô cùng bực bội!
Gần ba giờ, có một nhân viên phục vụ chạy lên nói: "Bà chủ, người phụ nữ rất dữ dằn hôm đó lại đến, cứ nhất quyết muốn gặp cô."
Trác Đằng sửng sốt, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh: "Cho bà ta lên đây."
"Vâng."
Nhân viên phục vụ chạy xuống. Rất nhanh, có tiếng giày cao gót bước lên cầu thang, Đổng Nhân sắc mặt nghiêm trọng đi lên, đứng trước mặt Trác Địch.
"Cuộc sống của cô sướng lắm nhỉ? Bà chủ Trác Địch!" Đổng Nhân đứng đó nói.
Trác Địch khinh thường ngước mắt nhìn bà ta: "Chỉ cho bà giàu mà không cho tôi giàu sao? Đáng lẽ ra, bà là mẹ tôi, tôi là con gái bà, tôi sống tốt thì bà không nên vui mừng sao? Tại sao giờ bà lại tỏ ra thái độ như có thù với tôi? Bà làm mẹ như vậy, cũng quá mất hết nhân tính rồi. Bây giờ tôi có rất nhiều tiền, không cần một xu của bà, ngược lại hiện tại bà còn thèm muốn tiền của tôi?"
"Thành thật nói cho tôi biết, tiền của cô từ đâu mà có?!" Đổng Nhân hung dữ nói.
Trác Địch dùng hai tay đập mạnh vào bàn rồi đứng dậy, trừng mắt nhìn Đổng Nhân: "Liên quan gì đến bà?"
Mê Truyện Dịch
"Trác Địch, cô đừng vong ơn bội nghĩa! Tôi là mẹ cô, tôi đã vất vả nuôi cô khôn lớn! Nuôi một con ch.ó nó còn biết vẫy đuôi với tôi, còn cô thì sao!" Đổng Nhân tức giận đến mức bốc hỏa.
Trác Địch không quan tâm, xòe tay ra: "Vậy bây giờ thế này có nghĩa là gì? Chó cắn chó sao?"
Đổng Nhân đã tức đến mức bất lực…
"Trác Địch, cô cố tình muốn đối đầu với tôi phải không?"
"Đúng thế! Đều tại chính bà không làm tròn bổn phận của một người mẹ!" Trác Địch tức giận hét lên. Người phụ nữ độc ác trước mắt này đã từng cố g.i.ế.c cô ta!