Sau đó cô nhíu mày thở dài trong lặng lẽ, rồi tự an ủi mình, có lẽ cô và bé con trước đó không có duyên, nếu bé con sau này xuất hiện, thì nhất định là có duyên và hạnh phúc.
Điện thoại vang lên, cô lập tức lấy ra xem.
Cô tưởng là Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng không phải, là mẹ gọi đến, Trâu Niệm nghe máy: "Mẹ?"
"Niệm Niệm, lúc đi ngang qua siêu thị thì mua một bịch muối về, đừng quên đó." Mẹ Trâu dặn dò.
"Dạ, một bịch muối, còn cần gì nữa không ạ?" Trâu Niệm hỏi.
Mẹ Trâu nói không cần mua gì khác nữa.
Lúc này Trâu Niệm mới cúp máy.
Lúc xuống xe ở trạm dừng gần nhà, Trâu Niệm liền tới siêu thị mua muối.
Cô lấy một bịch muối ở dưới đáy kệ, rồi đi tới quầy thu ngân trả tiền, lục tới lục lui cũng không tìm thấy tiền lẻ, nên chỉ đành lấy ra một tờ một trăm tệ.
"Có tiền lẻ không?" Nhân viên thu ngân hỏi Trâu Niệm, một bịch muối chẳng qua chỉ có một tệ rưỡi, nhân viên thu ngân không muốn thối lại tiền cho tờ một trăm tệ cho lắm, tiền lẻ đã không đủ dùng rồi.
Trâu Niệm lắc đầu: "Tôi thực sự không có."
Lúc này, một bàn tay đàn ông đưa ra từ phía sau: "Tôi có."
"..."
Trâu Niệm quay đầu, sao lại là Trác Đằng? Anh ấy tới đây khi nào?
Ra khỏi siêu thị, Trâu Niệm nhìn anh ấy nói: "Sao anh lại ở gần đây, anh, anh lại theo dõi em?"
"Xin lỗi, làm phiền em rồi." Trác Đằng đứng lại, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm má Trâu Niệm .
Trâu Niệm không chịu được ánh mắt của anh ấy.
Hơn một năm trôi qua, có lẽ anh ấy vẫn chẳng thay đổi gì, nhưng cô biết mình đã khác, đã thay đổi ở nhiều khía cạnh, thay đổi đến mức có đôi khi cô cũng giật mình.
Cô cúi đầu, nói: " Trác Đằng, đừng theo em nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2832.html.]
Giọng Trâu Niệm rất nghiêm túc, anh ấy nghe ra. Anh ấy bước tới một bước, đưa tay muốn ôm Trâu Niệm vào lòng, giống như hồi còn là sinh viên, nhưng Trâu Niệm lại lặng lẽ cúi đầu lùi lại hai bước không nói gì.
Tay Trác Đằng đơ ra trong không trung.
"Tình cảm của chúng ta, chẳng còn gì dù chỉ là một chút sao?" Anh ấy đặt tay xuống, đau khổ hỏi Trâu Niệm.
Im lặng một hồi lâu...
Lòng Trâu Niệm rối bời, cô không biết phải nói ra cảm xúc thật của mình như thế nào, như thể lời nói dường như không thể diễn tả hết, cô cố gắng nói rõ suy nghĩ của mình: "Trác Đằng, không phải em hết tình cảm với anh, chỉ là ý nghĩa và cảm giác của đoạn tình cảm này đã khác rồi, em vẫn rất quan tâm anh, giống như Hướng Dương cũng rất quan tâm anh vậy. Hơn một năm chúng ta chia tay, em đã gặp rất nhiều chuyện, rất nhiều người, em chỉ là một người bình thường, trái tim em, sẽ thay đổi..."
Trác Đằng cau mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trâu Niệm đang cúi đầu.
Anh ấy hỏi: "Em yêu rồi sao? Với người khác."
Mê Truyện Dịch
"Em không muốn nói cụ thể về anh ấy, nhưng anh có thể nghĩ như vậy... Em quả thực đã yêu người khác, anh ấy đã giúp em lúc em đau khổ và bất lực nhất, anh ấy là cọng rơm cứu mạng mà em nắm được, em tin đó là duyên phận. Giữa em và anh ấy, có kết quả hay không em vẫn chưa biết, nhưng em có thể chắc chắn rằng, bây giờ, trong lòng em chỉ yêu một mình anh ấy." Trâu Niệm cúi đầu, tim đập rất nhanh
Biểu cảm Trác Đằng không mấy ngạc nhiên, anh ấy cảm thấy, hoặc là Trâu Niệm đã hết hy vọng vào tình yêu, hoặc là Trâu Niệm đã thích người khác.
Cuối cùng thì "người khác" đó là ai, Trác Đằng không biết.
Có phải Tô Chính Đông không? Nhưng Trâu Niệm đang làm thủ tục ly hôn với Tô Chính Đông....
"Anh có thể mắng em, nói em đê tiện! Anh có thể nghĩ thành khó khăn của em là thiếu tiền, bệnh của mẹ em, quả thực rất khó chữa, cũng cần rất nhiều tiền. Em không trả nổi sự giúp đỡ của anh ấy, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy lại là xuất phát từ chân thành, không phải để trả nợ anh ấy." Trâu Niệm tiếp tục nói.
Trác Đằng lắng nghe, biểu cảm lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng anh ấy không hỏi người đàn ông đó là ai, anh ấy cảm thấy Trâu Niệm sẽ không nói ra, hoặc là không tiện nói ra.
Càng huống chi, Trâu Niệm yêu ai thì còn liên quan gì đến anh ấy sao? Trác Đằng tự hỏi mình như thế.
"Anh, có muốn tới nhà em ăn tối không?" Trâu Niệm sợ anh ấy buồn, ngẩng đầu dè dặt nhìn anh ấy, không làm người yêu được, nhưng thực ra vẫn muốn làm bạn với anh ấy.
Trác Đằng lắc đầu, mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào má Trâu Niệm .
Trâu Niệm hít mũi: "Xin lỗi." Rồi nhắm mắt, mắt đau rát.
Trác Đằng quay người, bước từng bước rời đi trong ánh mắt đau lòng của Trâu Niệm.
Trâu Niệm cầm bịch muối, một mình về nhà.