Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 283:5

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:51:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Những bài báo trước đây, đưa tin Tiểu Địch và Nguyễn Duật Nghiêu là quan hệ vợ chồng, còn nói gì mà Tiểu Địch là con gái của một quan chức nào đó, có phải do bà làm có phải không? Bà đang ép tôi cho bà danh phận! Nhưng mẹ nó, Đổng Nhân bà cũng không soi gương xem đức hạnh của mình! Bà chỉ là một con điếm! Dựa vào đâu mà cũng có thể làm vợ thị trưởng? Nằm mơ đi!"

"Đừng đánh tôi nữa, chảy m.á.u rồi... Tôi chảy m.á.u rồi..."

Đổng Nhân thảm hại nằm sõng soài trên sàn, ôm đầu, trên người dính máu, toàn là m.á.u chảy ra từ vết đập đầu vào góc bàn, Đổng Nhân cảm thấy đầu rất choáng, cảm giác choáng váng kéo tới từng cơn.

"Không c.h.ế.t được đâu, bà yên tâm đi!" Thị trưởng Trác ngồi xổm xuống, túm tóc Đổng Nhân rồi dùng mu bàn tay tát mạnh vào mặt bà ta, trong nháy mắt mặt bà ta liền sưng vù lên, thị trưởng Trác gằn giọng hỏi: "Biết tại sao tôi đánh bà không?"

“Không, không biết…” Đổng Nhân khóc nói.

Mê Truyện Dịch

“Nói lại câu không biết xem!”

Thị trưởng Trác dùng sức tát thêm một cái nữa.

“Bây giờ biết chưa?”

Đổng Nhân bị đánh co rúm người lại, sợ hãi lắc đầu: “Vì tôi đã lừa ông…”

“Bà lại nói sai rồi!” Thị trưởng Trác lại tát mạnh vào khuôn mặt sưng húp của bà ta!

“Tôi, tôi không biết…” Đổng Nhân quỳ xuống trước mặt ông ta, nhưng lời cầu xin của Đổng Nhân hoàn toàn vô dụng, không thể hiểu được cơn thịnh nộ của người đàn ông này từ đâu mà đến, cộng thêm việc ông ta đã uống rượu, uống không ít, lúc này đã không thể kiểm soát được việc đánh người mà ngược lại còn đánh tới phấn khích. Tên già này ngày thường ngoài mặt tỏ ra nghiêm chỉnh phép tắc, nhưng khi uống rượu rồi thì sẽ phát tiết!

Đổng Nhân vẫn không trả lời được, nên liên tục bị đánh! Ông ta bắt Đổng Nhân tự kiểm điểm xem tại sao mình lại bị đánh, không tự kiểm điểm ra được, thì cứ ở đây chịu đòn hàng ngày!

Đổng Nhân lúc này toàn thân đầy thương tích, bị hành hạ đến không còn ra hình người, miệng và mặt bị đánh sưng húp, tóc tai bù xù, sau gáy chảy máu, cả người trông còn thua đầu heo ngoài chợ. Đổng Nhân thở hổn hển, dùng sức thở, cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi rồi…

........

Mười giờ rưỡi tối, Trâu Niệm đã ngủ một giấc.

Tối nay Trâu Niệm không gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu, bởi vì không biết anh vẫn đang bận hay đã rảnh.

Thời tiết se lạnh, Nguyễn Duật Nghiêu sau khi kết thúc bữa tiệc thì lái xe tới nhà Trâu Niệm. Anh dừng xe ở nơi rất xa, bóng dáng cao lớn tiến tới gần biệt thự trong màn đêm.

Anh cẩn thận đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2835.html.]

Mở cửa lên lầu, sau đó không khỏi bật cười, chợt phát hiện mình cũng có tố chất làm ăn trộm.

Lúc anh không có mặt, Trâu Niệm thường sẽ không khóa cửa phòng khi ngủ, anh thuận lợi vào phòng Trâu Niệm, không bật đèn, nương nhờ ánh trăng tới gần Trâu Niệm đang nằm trên giường.

Gò má Trâu Niệm ánh xạ dưới ánh trăng xanh trắng, trắng nõn lạ thường.

Ngón tay đẹp của người đàn ông vuốt ve phác họa đôi môi cô, sau đó không kìm lòng được, liền ngồi xổm bên giường hôn lên đôi môi cô, Trâu Niệm bị hôn khẽ động đậy, có lẽ động tác của anh quá nhẹ nhàng, hoặc có lẽ cô ngủ quá say, nên cô vẫn không tỉnh dậy, cứ thế bị anh hôn đến thở hổn hển.

Trong màn đêm yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng gió ngoài cửa sổ, Nguyễn Duật Nghiêu nhắm mắt lại, bên tai tràn ngập tiếng thở hổn hển của cô, còn có tiếng rên mơ hồ khi hôn.

Ngực Trâu Niệm phập phồng lên xuống…

“Duật Nghiêu…” Trong lúc hôn, Trâu Niệm nửa tỉnh nửa mê gọi tên anh.

Khoảnh khắc này không còn nghi ngờ gì nữa chính là khoảnh khắc khiến anh rung động nhất, cô gọi tên anh trong giấc mơ mơ màng, Nguyễn Duật Nghiêu không kìm chế được sự kích động trong lòng và trên người, không định chỉ hôn rồi buông tha cô.

“ Niệm Niệm, là anh…” Anh nói.

Ngón tay người đàn ông vén chăn ra, cơ thể tiến lại gần, Trâu Niệm bị động tác mạnh mẽ này của anh đánh thức. Cô mở mắt ra, phản ứng một lúc cảm thấy đúng là anh, thì liền kinh ngạc bất ngờ!

"Có phải mỗi lần anh tới nhà em vào nửa đêm, em đều cảm thấy rất kích thích không?" Lúc hỏi, cơ thể Nguyễn Duật Nghiêu đã dán vào cơ thể vào cô, dù cách một lớp quần nhưng vật kia của anh vẫn run lên!

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động, Mẹ Trâu hỏi: "Niệm Niệm, trên lầu có tiếng gì vậy?"

"Mẹ em...” Trâu Niệm bị dọa sợ lập tức ngồi bật dậy ngay.

Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, là động tĩnh của anh quá lớn sao? Hay là Mẹ Trâu ngủ không sâu nên dễ tỉnh?

"Anh trốn đi, nhanh lên." Trâu Niệm nhỏ giọng "suỵt" một tiếng.

Nguyễn Duật Nghiêu bị cô đẩy xuống giường, Trâu Niệm chỉ vào tủ quần áo nói: "Anh vào trong đó trốn đi, xin anh đấy..."

"Được, đừng sợ." Anh hôn lên môi cô một cái, rồi mới rời đi.

Trâu Niệm đứng dậy: "Mẹ, nửa đêm mẹ gọi gì thế, vẫn chưa ngủ sao?" Trâu Niệm cố ý gây ra tiếng động lớn để che đi tiếng Nguyễn Duật Nghiêu chui vào tủ quần áo!

Loading...