Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 289:4

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:52:31
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chính Đông đi rồi.

Trâu Niệm vừa quay lại đã nhận được điện thoại Nguyễn Duật Nghiêu gọi đến, anh muốn gặp cô.

Sau khi nghe điện thoại, Trâu Niệm cảm thấy khó xử, Hướng Dương hỏi cô về nội dung cuộc điện thoại rồi bảo cô nhanh chóng đi đi, không chừng Nguyễn Duật Nghiêu đã biết chuyện Tô Chính Đông đến đây rồi.

Hướng Dương nói: “Chị nghĩ Nguyễn Duật Nghiêu chắc chắn đã biết rõ như lòng bàn tay những chuyện giữa em và Tô Chính Đông rồi, nhớ hồi trước anh ta còn cho người đi theo để bảo vệ an toàn cho em không? Em nghĩ bây giờ anh ta sẽ không cho người đi theo bọn em sao?”

“Vậy chị lại phải ở đây.” Trâu Niệm thở dài.

Hướng Dương nhíu mày, xòe tay ra: “Không sao mà, Lục Nguyên không về thì chị chẳng khác nào ở góa khi chồng còn sống đâu. Em cứ đi việc của em đi, chị ở nhà chăm sóc mẹ nuôi, bây giờ cứ tập trung dốc hết sức đặt hạnh phúc của em lên hàng đầu đi, đợi đến lúc em kết hôn rồi, cuộc sống cũng ổn định hơn, lúc đó quay lại hao tâm tổn sức cho chị với Lục Nguyên là được rồi!”

Trâu Niệm ôm chầm lấy hướng dương, thật sự rất biết ơn sự giúp đỡ từ trước đến nay của Hướng Dương.

……

Hơn 8 giờ tối, Trâu Niệm nói công ty có việc rồi rời khỏi nhà.

Nguyễn Duật Nghiêu dừng xe cách đó một khoảng, Trâu Niệm đi ra ngoài đã thấy xe của anh. Lên xe, cô nhìn sắc mặt của anh, nhưng mà ánh đèn quá tối nên cô chỉ có thể nhìn thấy góc mặt của anh, không biết được anh đang vui hay không vui, chỉ biết anh nhanh chóng khởi động xe, không còn nhiệt tình tiếp xúc thân mật với cô như mọi khi nữa.

Xe chạy về hướng ánh đèn neon nhộn nhịp nơi trung tâm thành phố.

“Đi ăn cơm trước.” Anh nói.

Mê Truyện Dịch

Trâu Niệm gật đầu: “Được thôi, nhưng mà em không đói, em không ngờ tối nay anh sẽ đến tìm em nên em ăn tối ở nhà rồi.”

“Nói vậy thôi, em chỉ cần ngồi cùng là được rồi.” Anh nói với giòn điệu không nặng không nhẹ.

Anh có giận hay là ghen, nhưng những cảm xúc này anh chỉ có thể tự mình chịu đựng, không thể nào nói với cô được. Người theo dõi nói, lúc Tô Chính Đông đến nhà cô ăn tối xong mới rời đi, ở đó lâu vậy nói chuyện gì chứ? Tô Chính Đông cũng ăn tối ở đó à? Nguyễn Duật Nghiêu tính một chút, anh cũng chỉ mới ăn ở nhà Trâu Niệm một lần, lúc đó còn có mẹ Trâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2894.html.]

Đến trung tâm thành phố, anh dừng xe lại bên ngoài một nhà hàng.

Trâu Niệm xuống xe, vào trong cùng anh.

Người đàn ông cao lớn chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Trâu Niệm ngồi bên cạnh, anh cũng gọi vài món cho cô, biết cô thật sự không đói nên gọi rất ít, để cô ngồi cùng cho đến khi anh ăn xong.

Tâm trạng Nguyễn Duật Nghiêu không được tốt, trong bữa cơm anh cũng vô cùng kiệm lời, bây giờ cũng vậy, anh không nói một lời nào, sau khi lấy đồ cho cô xong thì lại tiếp tục ăn, vô cùng im lặng.

Trâu Niệm có hỏi gì thì anh cũng chỉ gật đầu hay lắc đầu để đáp lại.

Cuối cùng, bữa ăn cũng kết thúc vào khoảng 9 giờ tối.

Trâu Niệm cùng anh ra ngoài, lên xe, thắt dây an toàn, Trâu Niệm hỏi anh: “Bây giờ đi đâu?”

“Tối nay không về đâu.” Anh nói rồi khởi động xe.

“Không được, em chưa nói với mẹ!” Trâu Niệm nhìn anh.

Khóe môi Nguyễn Duật Nghiêu hơi cong lên: “Bây giờ có thể gọi điện thoại báo, chỉ em một cách, cứ xem ở bên anh là một việc cần giải quyết, cứ nói như vậy sẽ khiến em cảm thấy yên tâm, thoải mái hơn một chút. Nếu em nhất quyết muốn về nhà, anh lại phải lấy tư cách của một cấp trên để yêu cầu em ở lại, cùng anh ăn cơm, cùng anh đi hóng gió, cùng anh… ngủ.”

Nói năng tùy tiện, tục tiểu!

Trâu Niệm nhìn anh không nói nên lời.

Nguyễn Duật Nghiêu lái xe đến bờ biển, trong tháng này, ban đêm đi dạo bờ biển sẽ rất lạnh. Trâu Niệm vừa xuống xe đi được vài bước thì người đàn ông phía sau đã cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, rồi siết thật chặt.

“Anh không lạnh sao.” Cô quay đầu lại hỏi.

Bàn tay to lớn ấm áp của anh vuốt ve gương mặt cô sau đó ôm eo, nhướng màu nói: “Anh không lạnh, em khoác đó đi.”

Loading...