Trâu Niệm đang nghe điện thoại thì lại bị Nguyễn Duật Nghiêu cố tình trêu chọc!
Nguyễn Duật Nghiêu đứng sau lưng cô, Trâu Niệm quay mặt vào tường, mặt cô nóng bừng. Cơ thể anh áp sát vào cô, lúc này, dưới cơ thể người đàn ông có thứ gì đó đã cương cứng, áp vào * cô, cọ xát qua lại.
Anh không nói gì, anh biết rằng Trâu Niệm sợ người đồng nghiệp đang ở đầu dây bên kia nghe thấy, nhưng anh cảm thấy cứ như thế này thực sự rất kích thích *.
Cô đặt điện thoại sang một bên, hạ thấp giọng nhất có thể, quay đầu nhỏ tiếng nói với người đàn ông trước mặt: "Anh đừng quấy rầy em nữa, ngoan ngoãn đi ra phòng khách đợi em."
Anh lắc đầu, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt rực lửa…
“Anh đang làm gì vậy?” Trâu Niệm thì thầm, hỏi anh bằng khẩu hình miệng, chỉ vừa đủ lớn để anh có thể nghe thấy.
Trâu Niệm tựa lưng vào tường, đối mặt với anh, mặc dù người đàn ông trước mặt muốn cúi đầu hôn cô, cô phải khó nhọc ngước đầu lên để có thể đón nhận nụ hôn của anh. Đầu dây bên kia vẫn đang trong cuộc gọi, nên cô chỉ đành phải áp điện thoại lên tai, để nghe người đồng nghiệp kia nói. Trong lúc hôn, bốn phiếm môi mím lại với nhau, chuyển động qua lại, không dám phát ra âm thanh nào.
"Niệm Niệm, là ở trong tập tài liệu màu xanh lam à? Hay là ở trong tập tài liệu màu xanh lá cây?" Đối phương hỏi.
"Xanh, xanh lam..." Trâu Niệm không thể nói rõ ràng, môi của anh không chịu buông ra, mà cứ liên tục mút/ môi cô, Trâu Niệm đã hết cách, đành phải dùng tay chặn môi anh lại, nói rõ ràng: "Xin lỗi, xin lỗi, tớ bị cảm, là ở trong tập tài liệu màu xanh tím!”
Nói xong, cô trừng mắt nhìn Nguyễn Duật Nghiêu.
.
Mê Truyện Dịch
"Ồ, là màu xanh hả, để tớ mở ra xem thử." Người bên kia nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2983.html.]
Lúc này, cả người Nguyễn Duật Nghiêu lại lần nữa tiến tới, một chân kẹp vào giữa hai chân của cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười, hôn lên n.g.ự.c cô cách một lớp áo sơ mi nam.
Đồng nghiệp bên kia đột nhiên nói: "Tớ đã tìm được rồi Niệm Niệm, cảm ơn cậu nhé."
"Không có gì, đừng khách sáo." Trâu Niệm cười nói.
Lúc cô vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, không thể ngăn cản được hành động của người đàn ông trước mặt mình, đôi bàn tay to lớn của anh nóng như lửa đốt chu du khắp trên cơ thể cô, chụp lấy m.ô.n.g cô, xoa bóp…
"Niệm Niệm, vết thương ở chân của cậu thế nào rồi? Khi nào cậu mới quay lại làm việc?" Đồng nghiệp bên kia ôm tài liệu bước ra ngoài, vẫn chưa có ý định cúp máy, dường như vẫn muốn cùng cô trò chuyện, hỏi thăm về sức khỏe của cô.
Làm sao bây giờ, Trâu Niệm cũng không thể cúp máy ngang được, làm như vậy sẽ rất thất lễ.
Nguyễn Duật Nghiêu đang rất tận hưởng khoảnh khắc này hiển nhiên không chịu nổi nữa, cơ thể anh phản ứng rất mạnh, cũng có lẽ là vì cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, khiến cho anh cảm thấy cảnh tượng như vậy rất đặc biệt, và hiếm xảy ra, nên dẫn đến việc anh rất ham muốn cô!
“Cho anh…” Anh cắn nhẹ vào tai phía bên còn lại của cô.
Trâu Niệm cố gắng chống lại cảm giác tê dại toàn thân, chống chế lại người đàn ông đang làm loạn trên người mình, nói với đồng nghiệp: "Ồ, tớ vẫn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày, sẽ sớm thôi, tớ sẽ sớm quay lại làm việc..."
Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu cởi thắt lưng da ra, kéo khóa quần xuống…
"Cậu phải cẩn thận một chút, và nghe lời bác sĩ, nếu không vết thương bong gân này sẽ rất khó hồi phục. Mẹ tớ có nói rằng, sẽ phải mất cả trăm ngày để xương có thể hồi phục." Nữ đồng nghiệp nói một tràng với Trâu Niên, luôn quan tâm đến cô.
Trâu Niệm cúi đầu nhìn động tác của Nguyễn Duật Nghiêu, trả lời: “Cảm ơn cậu nhé, khi nào tớ đi làm lại tớ sẽ mời cậu đi ăn.”
"Không có gì đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau mà!" Đối phương khách khí nói.