Nguyễn Duật Nghiêu chưa từng tức giận hay phát cáu khi thấy Trác Đằng bày tỏ thái độ. Dù là Trâu niệm, hay là Trác Đằng và Tô Chính Đông đi chăng nữa, thì trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu, bọn họ vẫn là những người tuổi còn trẻ đôi khi có chút không hiểu chuyện, anh biết rằng mình phải học cách bao dung và tha thứ cho những người hay phạm sai lầm và vẫn chưa đủ kiên định này.
Nguyễn Duật Nghiêu nói xong những điều muốn nói, liền nhìn thẳng Trác Đằng một lúc lâu, sau đó, anh hút xong một điếu thuốc, cũng uống nửa cốc cà phê, đứng dậy, anh cau mày chỉnh lại cúc áo trên áo vest, sau đó xoay người rời đi.
Bây giờ trong quán chỉ còn lại Trác Đằng, anh ấy nhắm mắt lại, tự hỏi tương lai của mình sẽ đi về đâu. Anh ấy đã buông tay rồi, nhưng bản thân cảm thấy rất hối hận và đau lòng, chưa kịp bù đắp cho mọi thứ mình gây ra, xém chút nữa cũng bị hại chết. Sau khi xảy ra sự việc, anh ấy thật sự không thể đứng dậy được, không thể quay lại thành phố B để đi tìm Trâu Niệm trong thời gian ngắn như vậy, không thể tự tay mình kéo cô ra khỏi ngục tù hôn nhân.
Mê Truyện Dịch
Lúc bị rơi xuống nước hấp hối, anh ấy vốn nghĩ rằng, nếu bản thân vẫn có thể sống, thì nhất định sẽ nhận người cha của mình, cho dù tính cách của cha mình tệ thế nào, thì anh ấy cũng phải thừa nhận người cha này vì Trâu Niệm.
Đã yêu, nhưng đã lỡ.
Bây giờ, cô hoàn toàn thuộc về người đàn ông trưởng thành này, anh tên Nguyễn Duật Nghiêu.
Trong lòng Trác Đằng vừa cảm thấy không phục, vừa cảm thấy thuyết phục!
.......
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Trâu Niệm trở về biệt thự, cô đột nhiên nghe ngóng được một tin, có lẽ lần này Trác Địch cũng sẽ bị kết án!
Cô vẫn luôn để ý đến sự việc này, rất tò mò, nhưng cô không thể gọi điện cho Tô Chính Đông để hỏi, về phía bên Trác Định, cô càng không có mối liên hệ gì với bọn họ cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2992.html.]
Như vậy chỉ còn cách đi hỏi Nguyễn Duật Nghiêu.
Dù ở lầu trên hay lầu dưới trong căn biệt thự, thì mẹ Trâu đều ở bên cạnh con gái của mình, như thể bà ấy đang có ý quan sát, theo dõi hành vi của con gái mình. Cô đã chịu đựng suốt hai ngày nay, ban ngày Trâu Niệm không có cách nào liên lạc với Nguyễn Duật Nghiêu, cô chỉ có thể chờ đến ban đêm khi mẹ mình đã ngủ say thì trốn trong phòng nói chuyện điện thoại với anh một lúc.
Buổi sáng ngày hôm nay, Trâu Niệm vừa biết được tin tức của Trác Địch, cô muốn gọi hỏi Nguyễn Duật Nghiêu về sự việc này rốt cuộc là sao, nhưng mẹ cô luôn ở bên cạnh, cho nên không dám liên lạc với anh. Nhưng chuyện này lại khiến Trâu Niệm trong lòng cảm thấy nhột nhột, như đang có một đôi tay vô hình thúc giục cô nhanh chóng hỏi, tìm hiểu cụ thể sự tình.
Trong bữa trưa, mẹ Trâu hỏi cô: "Con sao lại cứ đứng hoặc ngồi yên vậy. Rốt cuộc có chuyện gì? Con giống như bị tăng động vậy!"
“Con nào có.” Trâu Niệm thất vọng cúi đầu, tiếp tục ăn.
Mẹ Trâu liếc nhìn con gái, thở dài, rồi cũng bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa, mẹ Trâu không nhịn được hỏi con gái: “Niệm Niệm, con nói cho mẹ biết, con rốt cuộc đang suy nghĩ việc gì, sao con giống như người mất hồn vậy?!”
"Mẹ... Con có đang nghĩ gì đâu ạ?" Trâu Niệm ngẩng đầu hỏi.
"Con nghĩ gì thì bản thân con biết! Đừng nói dối mẹ!"
Cảm xúc của mẹ Trâu đột nhiên tụt mút mood, bà ấy đặt bát đũa xuống, sắc mặt trở nên khó coi.
"..."