Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 30:2

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:09:10
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trâu Niệm cúi đầu, tiếp tục nói: “Tôi phải đi làm kiếm tiền. Mỗi một giai đoạn tiếp xúc với những khách hàng không giống nhau. Tôi rất ghét những vị khách khó đối phó, chán ghét đồng thời tôi phải ép mình coi bọn họ là tổ tông. Tôi đi làm ở công ty của mẹ chồng tôi, mẹ chồng tôi không thích tôi, hôn nhân của tôi và chồng tôi không như ý muốn! Tô Tư mang thai con của anh ta! Nhưng hôn nhân không như ý không có nghĩa tôi cũng phải giống như anh ta, vô sỉ chơi trò ngoại tình…”

Vừa nói, cô lại khóc, không có âm thanh, cô chỉ cúi đầu mím chặt môi, từng giọt nước mặt rơi xuống đất.

“Đêm hôm đó tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi coi đó là một lần sa ngã, một lần ngoài ý muốn, tôi không để ý. Sau đó tôi đã uống thuốc tránh thai. Tôi sợ gặp ngài, nhưng cũng biết không thể tránh sẽ đụng phải nhau. Tôi cảm thấy rất ngại, nhưng tôi chưa từng trốn tránh. Không trốn tránh không phải bởi vì tôi có ý nghĩ gì với ngài, mà là vì tôi có suy nghĩ đối với hạng mục của ngài. Tôi thiếu tiền, tôi giống những người không có tiền, trong cuộc sống có rất nhiều thứ cần dùng tiền.”

Trâu Niệm hít mũi, cúi xuống nhặt túi xách của mình lên. Cô ngẩng đầu, trên lông mi vẫn vương giọt lệ. Cô nhíu mày, tự bôi nhọ chính mình với Nguyễn Duật Nghiêu: “Vì tiền, tôi cảm thấy bản thân mình không biết xấu hổ. Nếu tôi không thiếu tiền, tôi hoàn toàn có thể không sợ mà từ chức, rời khỏi Hồng Viễn, đi nơi khác tìm một công ty không khắt khe với tôi.”

Nguyễn Duật Nghiêu nghe thấy những lời này, anh quay người, rút ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc, bật lửa châm thuốc. Anh nhíu mày nhìn Trâu Niệm, ra dáng một người đàn ông thành thục lý trí, “Sorry, theo đó mà nói, là lỗi của tôi. Sau này, tôi nghĩ sẽ không xảy ra nữa. Còn về chuyện hợp tác, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách. Mong rằng sẽ hợp tác vui vẻ!”

Anh nhíu mày, lịch sự vươn tay ra. Trong đời này, lần đầu tiên anh bị phụ nữ từ chối.

Trâu Niệm sững sờ rất lâu, cô từ từ phản ứng lại, hơi mỉm cười, bắt tay anh, “Cảm ơn ngài có thể thông cảm, hợp tác vui vẻ…”

Sự tương kính như tân và sự khách sáo đột ngột có vẻ hơi không hài hòa, thậm chí còn xấu hổ hơn, dù sao thì mới một lúc trước, hai người còn môi chạm môi hôn nhau.

Cơ thể họ còn từng quấn lấy nhau, môi răng từng hòa vào nhau, sự thật này khiến hai người vĩnh viễn không bao giờ giống như người xa lạ thực sự.

Không tránh khỏi luôn có một số cảm xúc khác trong mắt họ.

Bắt tay nhau, rồi buông ra.

Ánh mắt Trâu Niệm dán chặt vào chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh.

"Muốn tôi tiễn cô không?" Nguyễn Duật Nghiêu hỏi.

Dường như không chỉ một lần anh từng hỏi như vậy.

Cô vào thang máy, đi xuống tầng dưới.

Cô bắt taxi đi thẳng đến căn hộ của Hướng Dương. Sau khi vào trong, cô ném túi xách lên ghế sofa, nhận lấy cốc nước Hướng Dương rót cho cô. Cô uống một nửa, ngồi trên ghế sofa thở ra một hơi: “Mệt thật."

"Môi em làm sao thế? Đỏ tươi, không bình thường!" Hướng Dương gạt tay cô ra, cẩn thận nhìn.

Trâu Niệm không giải thích.

"Cảm giác thế nào?" Hướng Dương trêu chọc.

Trâu Niệm không có tâm trạng, trong đầu cô có rất nhiều chuyện, thở dài nói: "Mười phần c.h.ế.t chín."

“Người phụ nữ không hiểu phong tình là khiến người ta đau đầu nhất, được một người đàn ông có chỉ số quyến rũ sắp bùng nổ hôn mà còn nói là mười phần c.h.ế.t chín. Cẩn thận người khác nghe thấy lời này, nói em xúc phạm người đàn ông Nguyễn Duật Nghiêu đó.” Hướng Dương trừng mắt nhìn cô.

Trâu Niệm hừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau đi làm.

Vừa sáng sớm, Trâu Niệm đã bị gọi đến văn phòng tổng tài. Tổng tài của Hồng Viễn là mẹ chồng của Trâu Niệm, bà Trịnh Lan.

Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy có Tô Chính Đông ở đó, còn có Tô Tư dáng vẻ đắc ý cũng có mặt.

“Ngồi đi.” Trịnh Lan nói.

Trâu Niệm tìm một chỗ ngồi xuống, vị trí ngồi của mầy người trong phòng cũng đều cách xa nhau.

Cảnh tượng này nhìn rất buồn cười, rõ ràng là một gia đình nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Trâu Niệm nhớ lúc cô và Tô Chính Đông mới kết hôn, có người nói với cô dâu mới như cô rằng nhà họ Tô nổi tiếng hòa thuận như vậy, thật đáng ghen tỵ --Ghen tỵ sao?

Cô gả vào lâu mới biết Ngũ tạng bên trong rốt cuộc là một mớ hỗn độn như thế nào.

"Mẹ đã xem bản thỏa thuận mà con và Chính Đông đã ký. Kể từ hôm nay, mẹ sẽ bảo quản bản thỏa thuận này giúp hai đứa--" Trịnh Lan giơ bản thỏa thuận mà con trai và con dâu đã ký lên, nghiêm túc nói: "Chỉ cần Niệm Niệm con tuân theo yêu cầu trong hợp đồng, nếu con thực hiện được, mẹ sẽ đồng ý làm chủ để con và Chính Đông thuận lợi ly hôn."

Chương 31.1

"Đã nhìn thấy thỏa thuận con và Chính Đông ký, bắt đầu từ hôm nay, tờ thỏa thuận này mẹ bảo quản cho hai đứa ----" Trịnh Lan giơ tờ thỏa thuận có chữ ký của con trai và con dâu trong tay lên, nghiêm túc nói: "Chỉ cần Niệm Niệm thực hiện những yêu cầu như trên hợp đồng, thì mẹ đồng ý, cũng như làm chủ, để con và Chính Đông thuận lợi ly hôn."

Trâu Niệm kinh ngạc, tờ thỏa thuận này sao lại tới tay mẹ chồng?

Có điều như thế rất tốt, Tô Chính Đông biết đâu lại làm khó cô, không muốn ly hôn, nhưng Trịnh lan rất chán ghét đứa con dâu là cô đây, nhất định sẽ giơ hai tay tán thành ly hôn!

"Cảm ơn mẹ." Trâu Niệm gật đầu.

Tô Chính Đông nhíu mày, nhìn Trâu Niệm với vẻ mặt thản nhiên, không nói gì.

Tô Tư liếc nhìn tờ thỏa thuận trong tay mẹ nuôi, cô ta không biết đó thỏa thuận đó là gì, nội dung là gì. Tô Tư lại liếc nhìn Trâu Niệm, sau đó nhíu mày, cô ta rất tò mò, rốt cuộc mẹ nuôi muốn Tô Niệm hoàn thành điều kiện gì, mới làm chủ để Trâu Niệm và Chính Đông ly hôn chứ?

Tô Tư cảm thấy đây là một cơ hội, nếu Trâu Niệm và Tô Chính Đông thuận lợi ly hôn, vậy thì, mình đang mang cốt nhục của nhà họ Tô đây chẳng phải là có thể bước lên cao?

Nghĩ tới đây, cô ta lặng lẽ vuốt ve bụng mình rồi nở nụ cười ngọt ngào.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Trịnh Lan.

Tô Chính Đông nhíu mày, bộ đồ vest lịch sự trên người, khiến anh ta trông rất trưởng thành, nhưng trong xương cốt anh ta thì thật sự không trưởng thành, cởi bộ đồ vest ra, anh ta chính là một con người khác.

Ở một góc tầng trệt, anh ta nói với Trâu Niệm: "Cô từ bỏ đi, Nguyễn Duật Nghiêu sẽ không động lòng vì cô đâu."

"Công là công, tư là tư, đừng nói nhập làm một!" Trâu Niệm ngẩng đầu.

Tô Chính Đông cười khẩy, đôi môi mỏng khẽ động: "Không nhập làm một nói? Không phải bởi vì tình cảm cá nhân, thì cô lấy được dự án đó của Nguyễn thị?

Cục cưng bây giờ của Nguyễn Duật Nghiêu là Trương Chương, Trương Chương sẽ dốc hết sức, giúp tôi thuyết phục khởi công công trình, cô cùng lắm là công cốc một chuyến, phế như bản thỏa thuận kia."

Tô Chính Đông lúc này bày ra dáng vẻ đã tính trước mọi việc, trong lòng Trâu Niệm rất thấp thỏm lo lắng, chẳng lẽ, cô thật sự không có mạng tự do nhanh chóng ly hôn với anh ta?

Trương Chương dụ được Nguyễn Duật Nghiêu?

"Chưa tới cuối cùng, đừng kết luận, nếu thỏa thuận đã ký, thì tôi sẽ quý trọng cơ hội này.

Tô Chính Đông, tôi rất không hiểu tại sao anh lại trói buộc tôi, sau khi ly hôn, anh có thể ở bên ngoài lăng nhăng một cách công khai không cần giấu diếm, rất tiện cho anh không phải sao?"

Tô Chính Đông liếc nhìn cửa phòng làm việc của mẹ, Tô Tư bước ra.

Anh ta thu lại ánh mắt, cười khẩy với Trâu Niệm: "Cô là vợ tôi, không phải tôi cũng vẫn luôn rất tiện?

Cho nên, có ly hôn hay không thì có khác biệt gì?"

"Ghê tởm! Anh lãng phí thời gian với sự nhàm chán của anh ---- còn kéo tôi đi cùng!" Trâu Niệm tức giận nhíu mày, thấp giọng mắng anh ta, không chút đau lòng, chính là căm phẫn! Sự dơ bẩn của Tô Chính Đông, đã không có thuốc cứu chữa rồi!

Nhưng hết lần này tới lần khác giày vò cô tới hao tâm tốn sức thì anh ta mới hài lòng!

Kiếp này, đã đắc tội với anh ta khi nào.

Kiếp trước, đã tạo nghiệt gì mà kiếp này phải trả cho anh ta!

Sắc mặt Tô Chính Đông tối sầm lại, nhắm mắt, khó nhịn mà mím chặt môi, những lời chất vấn đã tới bên miệng, nhưng anh ta lại kiên trì không nói.

"Anh....." Tô Tư đi tới.

Trâu Niệm quay đầu, nhìn thấy Tô Tư, siết chặt tay, sau đó xoay người đi về phía thang máy.

Cũng không phải người tốt gì!

Cô vào thang máy, dùng sức nhấn nút thang máy hai lần, lông mày nhíu chặt.

Tô Tư trừng mắt liếc nhìn bóng dáng bước vào thang máy, nửa phút sau, mới xoay người, nở nụ cười dịu dàng nơi khóe môi, cười nói với Tô Chính Đông: "Sao thế, moi được không, anh đừng tức giận...." Nói xong, tay liền chạm vào cánh tay Tô Chính Đông.

Tô Chính Đông dùng sức hất ra, khiến Tô Tư loạng choạng.

Tô Chính Đông ngẩng đầu, nhíu mày: "Đứa trẻ, phá rồi?"

Vẻ mặt Tô Tư khó coi.

"Em sẽ không phá, em sợ đau, đứa trẻ này em nhất định sẽ sinh ra!" Tô Tư kiên trì.

Tô Chính Đông cười khẩy: "Cố ý, gây ngột ngạt cho tôi?"

Đôi mắt anh ta tối sầm lại, kéo tay Tô Tư lôi về phía thang máy, nhấn nút thang máy, đợi. Tô Tư giãy cổ tay trong tay anh ta nói: "Anh bỏ em ra! Anh muốn làm gì?

Chương 31.2

"Buông ra ----" Vô cùng sợ, cô ta sợ động tác mạnh quá sẽ làm hại tới đứa trẻ.

"Dẫn cô đi phá đứa bé!" Tô Chính Đông nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng đen!

Lúc này, Trịnh Lan bước ra từ phòng làm việc, nhìn thấy con trai và con gái nuôi lôi lôi kéo kéo, không vui nói: "Hai anh em còn ra bộ dạng gì!!"

Tô Tư sợ hãi, vội vàng giải thích: "Mẹ nuôi, con....con cãi nhau với Trâu Niệm mấy câu, anh con nhất định muốn kéo con đi xin lỗi...."

"Xin lỗi? Cãi thì cãi!

Xin lỗi gì!"

Trịnh Lan nhìn con trai cưng của mình: "Buông con bé ra!

Một người phụ nữ muốn ly hôn, con còn bênh vực cái gì!"

Mãi cho tới thứ sáu nữa lại tới, Trâu Niệm vẫn không xoay sở đủ tiền thuốc cho mẹ, càng không có tâm tư nghĩ mấy chuyện khác, thậm chí cũng quên mất Nguyễn Duật Nghiêu và Trương Chương.

So với chi phí nằm viện và tiền thuốc của mẹ, thì công trình có khởi công hay không, tạm thời không quan trọng.

Trước khi tan làm, bệnh viện gọi điện thoại tới.

Trâu Niệm đi về hướng toilet bắt máy nghe, giải thích: "Xin lỗi, tôi đang ở nơi khác, trở về tôi sẽ lập tức gửi."

"Không phải, ông nghe tôi nói, mẹ tôi nằm viện sắp hai năm rồi, tiền thuốc chưa từng thiếu dù chỉ một ngày, chỉ là lần này.....xin ông đừng nói như vậy được không, tôi...."

Trâu Niệm vẫn chưa giải thích xong, thì bên đó đã tức giận cúp điện thoại.

"Người gì thế!" Trâu Niệm nhìn điện thoại bị cúp ngang.

Tô Tư bước ra từ toilet, khoanh tay cười khẩy: "Không trả nổi tiền thuốc?

Biết đâu tôi sẽ giúp cô một phen."

"Thứ chồn...." Trâu Niệm khinh thường.

"Nhưng không hẳn là ý xấu." Tô Tư vẫn khoanh tay với tư thế cao ngạo, liếc nhìn xung quanh một vòng, sau đó tới gần Trâu Niệm, nói: "Tôi có thể cho cô tiền thuốc, nhưng cô phải nói cho tôi biết, thỏa thuận trong tay mẹ nuôi tôi, nội dung là gì?"

Trâu Niệm cười khẩy.

Tô Tư thật sự đúng như mình nghĩ, bởi vì thỏa thuận đó liên quan tới chuyện ly hôn giữa cô và Tô Chính Đông, cho nên Tô Tư mới để tâm như vậy. Có lẽ nói ra, Tô Tư thật sự sẽ cho tiền thuốc, có lẽ sẽ nuốt lời, mỗi thứ chiếm một nửa.

Nhưng Trâu Niệm không muốn lấy tiền của bất cứ ai, nhất là số tiền lớn, càng huống chi là của kẻ địch Tô Tư!

"Đi hỏi mẹ nuôi cô, hoặc là hỏi anh trai nuôi cô.

Rốt cuộc là tôi phải như thế nào mới có thể thuận lợi ly hôn." Trâu Niệm nói xong, xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-302.html.]

Không lãng phí thời gian với Tô Tư nữa.

Cầm lấy túi xách tan làm, ra ngoài, lên xe của Hướng Dương, buổi tối Hướng Dương có hẹn, sau khi cùng Trâu Niệm trở về chung cư, trang điểm xong thay quần áo rồi lại đi.

"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, tiền tới cùng đường tự tự nhiên có.

Tối nay chị nghĩ cách cho em, vẫn là có hy vọng.” Hướng Dương nói.

Trâu Niệm không nói chuyện, tâm trạng không tốt.

Từ trước tới nay, cho dù bên phía cô xảy ra chuyện gì, thì người từ đầu tới cuối sẵn sàng giúp đỡ mà không cầu lợi, cho cô sự ấm áp, đều là Hướng Dương.

Chín giờ tối, Hướng Dương vẫn chưa về.

Một mình Trâu Niệm ngồi làm tổ trên sofa, mở TV, nhưng không có tâm tư xem, cầm điện thoại nghịch vớ vẩn, chính là quá nhàm chán, trong lòng thì lo âu.

Tô Chính Đông gọi tới, đúng lúc Trâu Niệm đang nghịch điện thoại, nên không cẩn thận bấm nhận.

Đặt bên tai, không nói chuyện, giọng nói chậm rãi của Tô Chính Đông truyền tới: “Ngủ rồi sao.”

“Chưa.” Trâu Niệm đáp.

“Tiền thuốc mẹ cô....Bỏ đi, tôi là muốn nói, kêu cô nói một câu nhẹ nhàng với tôi, khó như vậy?”

Nghe hơn một phút, Trâu Niệm liền cúp máy.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm điện thoại, nằm bò trên sofa thở dài, trong lòng ngược lại rất bình tĩnh, sau khi có suy nghĩ chia tay, thì không muốn nợ anh ta một xu nào nữa.

Nhưng cũng đang tự giễu mình, vào thời khắc mấu chốt thiếu tiền này, tôn nghiêm, cũng không làm tiền được.

Sau đó chuyên tâm xem TV, không ngủ được, mắt rất đau, lúc này điện thoại vang lên, là của một số lạ.

Trâu Niệm bắt máy: “Xin chào.”

“Được, tôi lập tức qua ngay!” Trâu Niệm đặt điện thoại xuống, tay chân lúng túng, cầm lấy túi xách, mang giày, vội vàng ra khỏi cửa, đi thẳng tới thang máy.

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Trâu Niệm đứng trong thang máy, thang máy đi lên từng tầng một, cuối cùng tới tầng mẹ nằm, cửa thang máy vừa mở ra, Trâu Niệm liền nhìn thấy giường bệnh ở hành lang.

Chương 32.1

“Mẹ.....” Trâu Niệm đi tới, cúi đầu, nước mắt giấu trong mắt sắp trào ra.

Sau khi mẹ bệnh, không nói được, cử động bất tiện, chỉ có hai tay là có thể khẽ động, dùng sức giơ lên, vuốt tóc Trâu Niệm.

“Con đi hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.” Trâu Niệm nói.

Sợ mẹ nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô, cô xoay người nói với hộ lý: “Cô chăm sóc bà ấy trước, chờ tin của tôi.” Nói xong Trâu Niệm đi về phía thang máy, đi tìm bác sĩ.

Từ trước tới nay, Trâu Niệm luôn tỏ ra rất mạnh mẽ kiên cường trước mặt mẹ, như thể thật sự không sợ khó khăn và đang sống rất tốt. 23 tuổi, một vài người bạn bằng tuổi cô, đều là dáng vẻ cô gái nhỏ, được cưng chiều, tính cách hoàn toàn trái ngược với cô. Cô không biết mình thay đổi từ lúc nào, có lẽ là sau khi cha ngồi tù còn mẹ thì lâm bệnh.

Tiền bạc bắt đầu eo hẹp, kiềm lại lòng háo hức muốn chơi đùa, bảo bản thân trưởng thành, bắt đầu thay đổi ngoại hình, đi làm một năm, chưa từng ăn mặc trang điểm theo kiểu giản dị dễ thương dù chỉ một lần, trước mặt người khác, trang nghiêm như một người phụ nữ cứng rắn.

Người ngày thường liên lạc với Trâu Niệm không có ở đây, người gọi điện thoại đòi tiền mấy ngày nay cũng không ở đây. Trâu Niệm chỉ có thể nói với cô y tá nhỏ trước mặt: “Đẩy mẹ tôi ra khỏi phòng bệnh?

Chỉ vì nộp tiền trễ mấy ngày.”

“Bây giờ cô muốn nộp tiền?” Cô y tá nhỏ hỏi.

Trâu Niệm nắm chặt túi xách trong tay, “Tôi có thể trả tiền của ba tháng trước không.” Tiền trong tay cô hiện giờ, không đủ trả phí giường nằm và tiền thuốc của nửa năm.

“Xin lỗi cô Trâu, không được.” Ánh mắt cô y tá nhỏ đầy chế nhạo: “Nếu cô không trả nổi tiền viện phí nửa năm, thì đổi sang bệnh viện nhỏ rẻ hơn một chút cho mẹ cô, chỉ là môi trường kém, còn có phục vụ, đồ ăn, cũng tệ hơn chút.”

Cô y tá ngẩng đầu lên lại nói: “Mời cô nhanh chóng sắp xếp, giường của bệnh viện chúng tôi vẫn luôn rất eo hẹp.

Bên phía cô không quyết định được, thì lập tức sẽ có người vào nằm.”

Trâu Niệm đi nghe điện thoại trước.

Hướng Dương hỏi cô: “Em ở nhà sao?”

“Em ở bệnh viện.”

Trâu Niệm nói xong, Hướng Dương truy hỏi, rốt cuộc là thế nào?

Trâu Niệm đành phải nói với Hướng Dương, nói cả buổi mới nói rõ chuyện mẹ bị ép đẩy ra khỏi phòng bệnh, khiến Trâu Niệm lúc nói chuyện có chút nghẹn ngào, cũng bởi vì Hướng Dương là người bạn thân nhất, cho nên cô mới để lộ ra mặt mỏng manh dễ vỡ thực sự của mình.

Hướng Dương dừng một chút, nói: “Đừng khóc, em đợi chị, chị lập tức tới ngay.”

Trâu Niệm không trở lại hành lang mẹ nằm, cô sợ bị mẹ nhìn thấy bộ dạng này của mình, mẹ sẽ rất tự trách. Cô chỉ có thể đứng ở hành lang lầu khác, bị ép buộc, không có đường đi.

Cô nắm chặt điện thoại, không biết có nhịn được mà gọi điện thoại cho Tô Chính Đông không, mẹ nằm ở hành lang, cùng sự tôn nghiêm của mình, vế trước, quá quan trọng rồi.

Cửa thang máy mở ra, Hướng Dương chạy ra ngoài ngó xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Trâu Niệm, nắm lấy bả vai Trâu Niệm, cái miệng nhỏ tô son đỏ mấp máy hỏi với vẻ mặt lạnh lùng; “Là ai đẩy dì ra hành lang!”

Trâu Niệm nhíu mày: “Y tá bệnh viện.”

Hướng Dương uống rượu, khắp người toàn là mùi rượu và mùi thuốc lá.

“Những người này thật sự là không có chút tính người mà!” Hướng Dương mắng một câu, sau đó cẩn thận nói với Trâu Niệm: “Có điều, chị phải nói một tiếng sorry, chị đã gặp Nguyễn Duật Nghiêu ở bữa tiệc, chị loạng choạng lảo đảo chạy ra ngoài, anh ấy hỏi, chị uống nhiều nên thuận miệng nói ra, anh ấy....anh ấy cũng tới.”

“Đừng giận mà, ai có thể cản được anh ấy!” Hướng Dương khó xử, giải thích.

Trâu Niệm không giận, cho dù Nguyễn Duật Nghiêu tới, cũng không phải sói đói tới ăn thịt người, thực ra không có gì đáng sợ.

Nhưng trong lòng Trâu Niệm rất rõ, anh sẽ quản chuyện này.

“Nộp tiền?” Y tá ngước mắt lên, bộ dạng khinh thường người khác.

“Nộp ----” Hướng Dương hung dữ quay đầu lại.

Y tá cười khẩy, cúi đầu làm việc lẩm bẩm: “Có gì ghê gớm, không phải chính là dựa vào đàn ông để trả tiền thuốc cho mẹ sao.

Bây giờ bị vứt, không nộp nổi, haha.....”

Giày cao gót đi tới, dùng lực nện chiếc túi hàng hiệu trong tay lên bàn phục vụ: “Vừa rồi lẩm bẩm cái gì, cô nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!”

Cô y tá nhỏ: “.......”

Chương 32.2

Hướng Dương nhướng mày: “Không dám nói?

Cô kiêu ngạo quá đấy, không coi ai ra gì!”

“Được rồi.” Trâu Niệm kéo Hướng Dương ra, lấy túi xách bằng da của Hướng Dương về.

Người này nếu uống say, thì ngàn vạn lần đừng chọc vào, chọc vào rồi sẽ bị cô ấy bắt nạt không có hồi kết.

“Cái gì mà được rồi! Chị thấy không được ----” Hướng Dương nhe nanh múa vuốt, bị chọc tức, khắp người toàn mùi rượu hét lên: “Một nhân viên phục vụ, cô có thể có thái độ không tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng tôi có thái độ không tốt với cô! Chúng tôi đã nói gì mà cô lại kiêu ngạo? Lén nói chuyện riêng tư của người khác sau lưng họ, cô là nghe nói ở đâu, cẩn thận tôi kiện cô đấy!

Tôi còn muốn khiếu nại, khiếu nại tới khi xin lỗi mới thôi!”

Mê Truyện Dịch

Cô y tá nhỏ xoay cây bút trong tay, rõ ràng là không coi ra gì: “Đây là bệnh viện, mời cô chú ý phẩm chất.”

“Cái con thiếu đánh này.....” Trong lúc Hướng Dương đang mắng, thì y tá nhận được điện thoại, lông mày nhíu càng ngày càng chặt, sắc mặt cũng khó coi, vội vàng nói: “Được, biết rồi, ừm....”

Cô y tá nhỏ liếc nhìn Trâu Niệm, rồi liếc nhìn Hướng Dương sau đó đi sắp xếp công việc.

Điện thoại Trâu Niệm vang lên.

Mẹ được y tá đẩy lại vào phòng bệnh, hộ lý đổi thành hai người, bệnh viện hoàn toàn chịu trách nhiệm cho những hạng mục phục vụ này, đã nộp viện phí một năm trong một lần, người nhà không hài lòng về hộ lý có thể khiếu nại, cũng có thể tùy ý yêu cầu đổi người.

Do đó, lúc Trâu Niệm lên lầu thăm mẹ, thì các cô y tá nhỏ của bệnh viện đều ngoan ngoãn dễ bảo.

Nói với mẹ mấy câu, giải thích nguồn gốc tiền viện phí, sợ mẹ nghĩ bậy, cô nói mình không có cãi nhau với Tô Chính Đông, rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, không hối hận.

Sự nghi ngờ của mẹ liền biến mất, Trâu Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc cô rời khỏi bệnh viện, thì thật sự, đã thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Người đàn ông đó, tới rồi, nộp tiền viện phí một năm cho mẹ.

Trâu Niệm không dám nói từ chối, sợ giọng quá lớn, sợ mẹ nghe thấy gì đó rồi thất vọng.

Một người trả tiền cho một người khác, thì đều sẽ có mục đích nhỉ?

Trâu Niệm không biết trả như thế nào.

Cổng bệnh viện, đậu một chiếc Rolls-Royce màu đen.

Tài xế mở cửa xe, đứng thẳng ở một bên.

“Chị về trước.” Hướng Dương say khướt dặn dò Trâu Niệm: “Tối nay anh ấy cùng cha anh ấy tham dự một bữa tiệc, nghe nói là chuyện của anh ấy, ném cha anh ấy và các trưởng bối ở đó, chạy tới đây, có thể thấy em quan trọng.”

Trâu Niệm liếc nhìn người đàn ông trong xe, Nguyễn Duật Nghiêu mặc một bộ vest đen, lịch sự trịnh trọng, sâu lắng lạnh lùng, Trâu Niệm thấp thỏm đi tới, trong lòng không cách nào bình tĩnh được.

Lên xe, tài xế cúi người cung kính chào hỏi, rồi đóng cửa xe lại.

Xe chạy về phía khách sạn, sau khi tới nơi thì dừng lại.

Đôi chân dài của Nguyễn Duật Nghiêu bước xuống xe, dặn dò hai câu với tài xế, thì xoay người nhíu mày nói với Trâu Niệm đã xuống xe: “Cô cùng tôi lên đó trước, tôi có một bữa tiệc xã giao, một lát là xong.”

“Ừm.” Trâu Niệm gật đầu.

Nguyễn Duật Nghiêu hôm nay, không giống dáng vẻ ngày thường, ngũ quan sâu hơn vài phần, nhưng những lời nói ra, lại không phải nghiêm túc dọa người như trước, mà có một loại cảm giác dịu dàng tựa gió xuân.

Có lẽ là do thời tiết, gió đêm phả vào da, rất thoải mái.

Cùng nhau lên tầng nào đó của khách sạn.

Cửa thang máy mở ra, đúng lúc, người đứng ở cửa thang máy chính là cha anh, nghiêm mặt hỏi: “Tìm khắp nơi cũng không tìm thấy con, điện thoại không bắt, đi đâu.”

“Cha, xin lỗi.” Nguyễn Duật Nghiêu gọi một tiếng, nhắc nhở Trâu Niệm.

Giải thích nói: “Bạn gặp phải chút chuyện, con tới giúp giải quyết một chút.”

Trâu Niệm đối xử như người lạ, bảo Nguyễn Duật Nghiêu nhường một chút, thành công chui ra khỏi thang máy, đi xa về hướng khác.

Không cần Nguyễn Duật Nghiêu nhắc nhở, Trâu Niệm cũng nhận ra cha anh, dù sao thì cũng là cựu thị trưởng, nhân vật đã từng thường xuyên nhìn thấy trên báo.

Cha Nguyễn nhíu mày, không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là người không quen biết, đúng lúc đi chung thang máy với con trai ông ta.

“Đi thôi ----” Cha Nguyễn ở phía trước.

Nguyễn Duật Nghiêu ở phía sau.

Trâu Niệm không biết nên đi đâu, mỗi một phòng VIP đều có người, không có người cũng không thể tùy tiện vào. Đi tới toilet nữ, rất nhanh liền đi ra, cô không dám gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu, cũng không thể rời đi, dù sao cũng phải giáp mặt nói một tiếng cảm ơn.

Loading...