Không lâu sau, người phục vụ bưng cho anh một bát cơm trắng và vài đĩa đồ ăn kèm.
Một người đàn ông trưởng thành 36 tuổi lúc này đang chơi game. Anh ta chơi thua, nhưng sắc mặt âm trầm không cam lòng, ngược lại lại có chút đáng yêu. Trâu Niệm nhìn qua, bất giác mỉm cười, cô nhấp một ngụm rượu cho ẩm cổ họng.
Chi phí chữa bệnh của mẹ cô đã được giải quyết xong, sau này cô phải chính thức viết giấy nợ cho anh, làm việc chăm chỉ kiếm tiền để trả nợ.
Khi người phục vụ bước vào, Trâu Niệm nhìn thấy trong túi đồng phục của người phục vụ có bút giấy, liền hỏi: "Có thể cho tôi mượn dùng một chút được không?"
“Có thể.” Người phục vụ đưa cho Trâu Niệm.
“Cảm ơn.” Trâu Niệm mỉm cười.
Nguyễn Duật Nghiêu thấy vậy thì cau mày, anh ngồi qua đó.
Anh ngồi cạnh Trâu Niệm, hỏi cô: "Đây là đang làm gì?"
“Viết giấy nợ.” Một chuyện mà trong lòng Trâu Niệm luôn nghĩ đến.
Những người khác đều ở cách xa một chút, đang chơi đùa không để ý tới nơi này.
Trâu Niệm đã viết một giấy nợ chính quy.
“Em dự định trả trong bao lâu?” Nguyễn Duật Nghiêu nói, anh sờ vào đôi môi gợi cảm của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và chiếc cổ thanh tú của cô, sau đó anh cau mày, uống hết nửa ly rượu để đè nén cảm giác rục rịch trong người.
Trâu Niệm suy nghĩ rồi nói: "Một thời gian chắc chắn sẽ không trả hết, có thể tính lãi trả từ từ. Anh mới 36 tuổi, đợi khi anh năm mươi, sáu mươi, bảy mươi, tám mươi tuổi, tôi sẽ trả hết chứ."
Nghe vậy, Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười gật đầu, ngón tay xinh đẹp của anh nhận lấy tờ giấy, dùng bút ký tên của mình.
Hai ly rượu, mỗi người một ly uống hết.
Nguyễn Duật Nghiêu cầm giấy nợ trong tay, ánh mắt anh tối lại.
Cô đang bị những người phụ nữ khác hỏi vài câu. Cô mỉm cười trả lời, biểu thị cô và Nguyễn Duật Nghiêu không có quan hệ mơ hồ.
Hai người phụ nữ vây quanh Trâu Niệm đều hiểu, có thể hiểu ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu nhìn Trâu Niệm mang hàm ý có thể là anh đang theo đuổi cô, người phụ nữ này thật may mắn đã trở thành mục tiêu của Nguyễn đại lão bản.
Một người phụ nữ trong đó đi ra ngoài. Một lúc sau cô ta cầm một chai rượu quay lại, ngồi cạnh Trâu Niệm, mỉm cười: “Lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta cùng uống một ly, sau này có thể gọi điện cho nhau, chúng ta có thể cùng đi mua sắm. Rượu này rất ngon, sẽ không say."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-332.html.]
Trâu Niệm liếc nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, cô muốn nói nên đi rồi, nhưng cô không thể từ chối ly rượu này. Trâu Niệm nhận lấy uống một hơi, cảm thấy trong miệng rất ngọt.
Cô chỉ uống ly này, người phụ nữ đó lại chưa uống, có người ở ngoài cửa gọi người phụ nữ ra ngoài, người phụ nữ đặt ly xuống, nói xin lỗi rồi rời đi.
Mười phút sau, Trâu Niệm cảm thấy đầu óc choáng váng, mệt mỏi, cả người lâng lâng. Cô đứng dậy, giẫm trên mặt đất giống như giẫm lên bông.
Nguyễn Duật Nghiêu đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở lại liền thấy sắc mặt Trâu Niệm đỏ bừng, không ngừng thở ra.
“Sao vậy?” Nguyễn Duật Nghiêu đi tới, nghiêng người tỏ vẻ quan tâm.
Nguyễn Duật Nghiêu kéo cô dậy: “Tôi đưa cô về…”
Nguyễn Duật Nghiêu nói với bạn anh muốn đi trước, không cần tiễn.
Anh thấy cô quên cả túi xách, liền quay người cầm giúp cô. Ánh mắt anh rơi vào chai rượu của người phụ nữ kia. Rượu đó uống vào thì thấy ngọt miệng, hương vị hoà dịu, nhưng nồng độ rất cao, có thể khiến người ta say đến mức không biết trời đất gì.
Cô uống nó rồi?
Chiếc Land Rover đen đỗ ở bên ngoài, Nguyễn Duật Nghiêu lên xe, giúp cô thắt dây an toàn. Trâu Niệm say đến nỗi đau đầu.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa cô đến chỗ ở của Hướng Dương. Anh lật tìm trong túi xách của cô, không có chìa khoá, anh lại dùng điện thoại của cô gọi cho Hướng Dương nhưng không ai nghe máy.
Bất lực, anh đành đưa cô về căn hộ của mình.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Trong cuộc đời, lần đầu tiên anh khuỵ gối cởi giày cho phụ nữ.
Nguyễn Duật Nghiêu phủ người xuống xem sắc mặt của cô như thế nào rồi. Cô cảm nhận thấy một cỗ hơi thở đàn ông mãnh liệt, trong m.ô.n.g lung, cô giơ tay vòng qua gáy anh. Nguyễn Duật Nghiêu không cẩn thận liền đè lên người cô, “Ưm…” Chiếc miệng nhỏ nhắn căng mọng liền hôn anh.
Nguyễn Duật Nghiêu sững sờ, hít sâu một hơi.
“… Em thật sự rất nhớ anh.” Trâu Niệm khóc, ôm lấy anh.
Cô cảm thấy bị cuộc sống này ép đến mức thở không ra hơi rồi, lại không biết đây là mộng cảnh hay là cái gì, người đàn ông trước mặt là Trác Đằng sao?
Trác Đằng thương cô, chiều cô, thề sẽ bảo vệ cô cả đời.
Mê Truyện Dịch
Ngón tay cô men theo gáy anh, từ từ luồn tay vào trong từ cổ áo sơ mi anh, ngón tay cô vuốt ve tấm lưng săn chắc của anh. Người đàn ông này thật sự rất có cơ bắp.