Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 50:1

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:12:23
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em thích ăn chua?” Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày.

Trâu Niệm gật đầu: “Phải....”

“Thích ăn chua tốt.” Không biết sao, tâm trạng anh đột nhiên lại tốt lên nhiều, tổng cộng 130 tệ, lúc Trâu Niệm móc tiền, thì Nguyễn Duật Nghiêu đã lấy ra tờ hai trăm đưa cho người bán hàng trước.

Sau khi lấy lại hơn 60 tệ lẻ, Nguyễn Duật Nghiêu liền đưa cho Trâu Niệm: “Tôi không quen tiền lẻ.....”

Trâu Niệm dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn anh, được thôi, thà nói không quen lấy tiền lẻ, thì không bằng nói anh không thích tiền lẻ.

Cô cho rằng người đàn ông có thân phận này như Nguyễn Duật Nghiêu, thì trên người sẽ không có ví tiền, bất cứ việc gì cũng quẹt thẻ, hoặc phía sau vẫn luôn có người đi theo, hay trợ lý chẳng hạn, sẽ giúp anh trả tiền.

Nguyễn Duật Nghiêu xách trái cây, không để Trâu Niệm cầm bất cứ thứ gì, chỉ bảo cô giúp cầm hơn 60 tệ tiền lẻ.

Bầu không khí đột nhiên rất tốt, sau khi lên xe, Trâu Niệm còn nói đùa mấy câu với anh, nịnh nọt anh hai câu, nói chuyện trên người anh vậy mà lại cũng có mang theo tiền để tự mình mua đồ, trong các bộ phim truyền hình đều sẽ không như vậy.

Sau khi khởi động xe, Nguyễn Duật Nghiêu nói: “Tôi không thích có người đi theo bên cạnh, những lúc riêng tư, đã quen một mình lái xe ra ngoài xử lý công việc, ăn cơm, hoặc là vui chơi thư giãn, không nói cái này.....Trâu Niệm, tôi muốn để em biết, cho dù em vẫn luôn hùa theo nịnh nọt tôi, thì tôi cũng sẽ không nể tình những lời đầy ngọt ngào từ cái miệng nhỏ của em, mà giúp em chuyện công trình.”

“Sao lại kéo chuyện này vào rồi?

Tôi không có nhắc tới công trình mà.....” Trâu Niệm biết anh là đang nói đùa, cho nên, không tức giận, cười nói với anh.

“Ừm, đây là tôi chủ động nhắc tới, mục đích là muốn nói cho em biết, tôi là một thương nhân, em muốn lợi ích của em, tôi cũng muốn lợi ích của tôi, có qua có lại ---- Em cho rằng rất khó, chính tôi cũng cảm thấy rất khó, không bằng đọ sức một chút, cuối cùng, chúng ta ai khuất phục trước ----- đợi tới ngày đó, công trình có lẽ sẽ là của em, cho dù là em khuất phục hay là tôi khuất phục, thì công trình cũng là của em đã là điều không thể thay đổi.

Có điều, thứ tôi muốn.....liệu có phải là của tôi không, em có thể nghiêm túc suy nghĩ, tự nhận tôi vẫn được coi như là một người đàn ông không tệ lắm.” Nguyễn Duật Nghiêu nói một hơi, nói một cách ung dung trầm tĩnh.

Chiếc Land Rover đen chạy tới dưới lầu khu chung cư, Trâu Niệm cầm lấy đồ, “Tự tôi có thể.”

“Rất nặng.” Anh nói.

Cầm lấy trái cây trên xe, Nguyễn Duật Nghiêu kiên trì đưa cô lên lầu, Trâu Niệm bất lực, chỉ có thể để anh cùng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-501.html.]

Trong thang máy, Trâu Niệm đứng sau người anh, bên cạnh còn có một đứa trẻ và cha của nó, người cha xách một thùng sữa, đứa trẻ liền nói “Cha lợi hại quá……”

Trâu Niệm thu ánh mắt lại.

Nguyễn Duật Nghiêu thì vẫn luôn im lặng.

Rất lâu rất lâu trước đây, lúc ở cạnh Trác Đằng, Trâu Niệm đã từng đứng thang máy cùng Trác Đằng vô số lần, thang máy trường đại học, thang máy trung tâm mua sắm lúc ra ngoài dạo trung tâm mua sắm, vân vân, hằng hà thang máy ở những nơi khác nhau, đều đã từng đi, có lần tới nhà bạn chơi, cũng bắt gặp được cuộc đối thoại ấm áp của một gia đình trong thang máy.

Lúc đó Trác Đằng nói với Trâu Niệm: “Sau này anh sẽ xách đồ giúp em, yêu thương vợ là sứ mệnh của anh.”

Nhớ tới Trác Đằng, trái tim Trâu Niệm liền nhói lên nhíu chặt, rồi nhìn bóng lưng Nguyễn Duật Nghiêu, bây giờ, thật sự có một người đàn ông xách đồ giúp cô, nhưng, mọi cục diện lại đều buồn cười như thế.

Cửa thang máy mở ra, đi về phía cửa phòng họ ở, Nguyễn Duật Nghiêu đặt đồ trước cửa, “Đưa em tới đây, tôi đi trước, nghỉ ngơi cho tốt……”

“Không vào ngồi sao?” Trâu Niệm khách khí hỏi, chỉ là thuận miệng nói lời khách sáo.

“Không.” Nguyễn Duật Nghiêu mím môi: “Có bạn em ở cùng, không tiện.”

Trâu Niệm cạn lời: “Lần trước không phải cũng vào.”

“Lần trước……” Nguyễn Duật Nghiêu không biện giải cho mình.

Xoay người rời đi, đứng ở chỗ thang máy, một tay đút vào túi quần, tay cầm chìa khoá xe thì nhấn nút thang máy, quay đầu, thấy Trâu Niệm vẫn chưa vào, liền nhắc nhở: “Nhớ ăn táo.”

“Ừm……” Trâu Niệm thấy anh đã rời đi, mới mở cửa ra, bước vào.

Gọi Hướng Dương một tiếng, mua trái cây về rồi.

Mê Truyện Dịch

Nguyễn Duật Nghiêu đứng lặng một hồi lâu trong thang máy, lần trước, quả thực là vào rồi, không quan tâm trong nhà cô có phải còn có người khác ở không, anh là ngại, không quen vào nhà phụ nữ lạ, nhưng xuất phát từ sự tò mò đối với nơi ở của cô, muốn tiếp cận cuộc sống của cô, nên mới vào.

Mối quan hệ bây giờ, đã có chút thay đổi so với trước đây, anh đã nắm chắc chuyện nào đó, giờ chỉ là vấn đề thời gian và tâm lý, dẫn tới việc một bên trong đó không vượt qua được, nhưng anh có sự kiên nhẫn.

Loading...