Lần này sẽ không vào, bởi vì thật sự không tiện.
Ở cùng Trâu Niệm, lúc chỉ có hai người thì được, nhiều người, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau cũng xấu hổ, anh cũng cảm thấy không có chút hứng thú nào……
“Woa, táo này sao lại đỏ như vậy.
Chị không thích ăn ——” Hướng Dương xách túi táo lên, đặt lên bàn sofa, ngón tay đẩy đẩy mấy quả táo, có cần phải là mười quả vừa to vừa tròn vừa đỏ không, sau đó ngẩng đầu nhìn Trâu Niệm đang tắm, hét lên: “Não em có phải bệnh hư rồi không hả, bây giờ em thích ăn ngọt rồi?”
Trâu Niệm tắm xong bước ra, ngồi trên sofa, trên người quấn một chiếc khăn mỏng, thở dài: “Không phải của em mua, cái này là của Nguyễn Duật Nghiêu lựa, em ngại nói em không thích ăn táo đỏ……”
“Gì cơ ——”
Hướng Dương lần nữa hết hồn, “Anh ấy mua táo cho em?”
“Phải.” Trâu Niệm ngạc nhiên, sao vậy.
Hướng Dương cho dù uống say cũng rất nhiều chuyện, ngồi xếp bằng trên sofa dựa vào Trâu Niệm, tò mò hỏi: “Sau khi rời đi, hai người đã làm gì.
Đã xảy ra chuyện gì, đã nói gì.”
“Anh ấy giúp em liên lạc với giáo sư bệnh viện trung tâm thành phố mời, em vì cảm ơn anh ấy, nên đã mời anh ấy ăn cơm, mặc dù em không trả tiền.
“Sau đó……” Trâu Niệm kể hết chuyện nhập viện, xuất viện còn có chuyện đi mua trái cây cho Hướng Dương nghe, không cần thiết phải giấu diếm, tất cả tâm sự của Trâu Niệm, cũng chỉ có một đối tượng để thổ lộ này đây, nói chuyện với Hướng Dương, cũng giống như nói chuyện với trái tim mình vậy, không khác nhau là mấy.
Điều duy nhất tệ một tí teo chính là một vài người ngại bày tỏ suy nghĩ với bạn, không dám mở miệng, sợ bị coi thường, sợ bị khinh bỉ, cho dù tình bạn với đối phương đã thật sự đạt tới mức quan trọng giống như trái tim mình.
Hướng Dương bẻ ngón tay tính: “Lại giúp em, đưa em đi ăn, vậy không thể coi như là em mời khách rồi! Sau đó lại đi bệnh viện, nằm trong bệnh viện lâu như vậy?”
Còn lựa táo cho em....”
Mê Truyện Dịch
“Chị uống nhiều rồi, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.” Trâu Niệm đẩy cô ấy.
“Chị uống nhiều nhưng chị đã tỉnh rượu rồi, chính là đang đợi em đấy, bây giờ chỉ là dạ dày khó chịu thôi, chứ trong đầu đều rất rõ mọi chuyện!” Hướng Dương quay đầu dùng ánh mắt chất vấn cô: “Ra ngoài cả buổi chiều, tới khi trời tối mới về, thời gian dài như vậy, dám nói hai người không tìm nơi nào đó lên giường không ----”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-502.html.]
Trâu Niệm đang cầm cốc nước nóng uống nghe xong liền trực tiếp phun ra.
“Lên giường lên giường, chị cho rằng đây là chuyện đơn giản như ăn cơm vậy sao?” Trâu Niệm đá cô ấy một đá: “Đồ không biết xấu hổ, em nói cho chị biết, cho dù em và anh ấy có thân thiết đi nữa, thì cũng tuyệt đối sẽ không tới mức lên giường anh ấy!”
“Cũng không ngăn được việc Nguyễn Duật Nghiêu anh ấy lại nghĩ tới việc lên giường em.....”
Một câu nói của Hướng Dương, khiến Trâu Niệm nghẹn lời.
Trâu Niệm về phòng ngủ trước, lúc chuẩn bị ngủ, Hướng Dương liền bước vào, xốc chăn cô lên, nhét một quả táo to đỏ vào trong chăn của cô, “Của người đàn ông một đêm kia của em mua cho em, em phải ôm ngủ mới không phụ lòng anh ấy chứ....”
“Ahhhh ---- Hướng Dương ----” Trâu Niệm hét lên một tiếng.
Nhưng Hướng Dương đã chạy ra ngoài.
Mặc dù đã là mùa hè, nhưng trong phòng không nóng, lại mở máy lạnh, một quả táo lớn lấy ra từ trong tủ lạnh rồi nhét vào chăn cô, đã vậy còn nhét thẳng vào n.g.ự.c cô, khiến cô cực kỳ lạnh và khó chịu.
Cầm lấy quả táo, đưa lên nhìn qua nhìn lại, Trâu Niệm bất lực, lắc đầu: “Rốt cuộc phải làm sao đây.....”
Trâu Niệm còn chưa dậy, thì đã nhận được một cuộc điện thoại, là của trợ lý Đổng gọi tới, hỏi một câu, chuyện của giáo sư bệnh viện trung tâm thành phố, nói thứ hai rồi làm, có được không?
“Được, tôi không vội, lúc nào cũng được.....” Trâu Niệm cảm thấy trợ lý Đổng thật khó chịu, nên vội vàng nói mấy tiếng cảm ơn.
“Được rồi cô Trâu, cô làm việc của cô trước đi.” Trợ lý Đổng cúp máy.
Không lâu sau, Trâu Niệm nhận được điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, anh nói: “Chủ nhật vị giáo sư đó không có thời gian, phải tới thứ hai, tôi bên này sẽ sắp xếp, thời gian gặp mặt cụ thể, tôi sẽ thông báo với em sau.”
“Được.” Trâu Niệm đáp.
“Cảm mạo, đỡ chưa.” Anh hỏi.
Trâu Niệm lập tức nói: “Khỏe rồi, đã khỏe rồi....mũi tiêm ngày hôm qua rất có hiệu quả.”
“Nếu có thời gian, thì đi tiêm thêm một mũi củng cố.” Anh nói.
Lúc cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, Hướng Dương đứng ở cửa phòng ngủ Trâu Niệm lén la lén lút như tên trộm: “Sao chị lại có linh cảm, căn hộ nhỏ này của chị, sắp không giữ được con phượng hoàng lớn lột xác là em đây rồi nhỉ.” Vừa lấy ngón tay ấn ấn mặt nạ, vừa nói sắp ra ngoài một chuyến, không đắp mặt nạ thì không tự tin.