Trâu Niệm đứng nguyên ở chỗ, sắp biến thành cái cây rồi.
Cô lên xe, đặt túi lên xe. Hướng Dương hỏi han: “Cãi nhau sao? Đồ gì bị vỡ vậy?”
“Ống tiết kiệm…” Trâu Niệm bất lực nói.
Hướng Dương không nói gì nữa, không dám nói nữa. Một số chuyện không vui, biết là được, vẫn không nên nhắc đến nữa, sợ rằng Trâu Niệm cũng sẽ buồn.
Ngay cả vali Trâu Niệm cũng không có, thật đáng thương, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì không vui…
Xe được lái thẳng về nhà.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm đi tắm, buổi chiều cô định nằm ở nhà, không ra ngoài nữa…
“Tủ lạnh có rau củ không, em nấu cơm cho chị.” Trâu Niệm nói.
“Có. Em tìm xem. Như vậy là chị đột nhiên có phúc ăn sao? Lần sau em ở đâu thì chị đến đón, chỉ cần gọi điện thoại cho chị!
Bởi vì khi về sẽ được ăn cơm em nấu, biết không, lúc này chị vô cùng hạnh phúc…” Hướng Dương hưng phấn đến mức đá dép ra khỏi chân, đá bay cái gối ôm, cầm tăm bông và lọ thuốc ngồi trên sô pha, chuẩn bị xử lý cục mụn nhỏ khó coi ở trên mặt.
Trâu Niệm tắm xong, tóc vẫn còn ướt một nửa, cô không sấy tóc, mặc một bộ quần áo ở nhà. Cô kiễng chân trước tủ lạnh tìm rau, thấy một bó rau đã úa vàng.
Trâu Niệm lấy ra, mang ra phòng khách cho Hướng Dương xem: “Đây là ra mà chị nói sao?”
Hướng Dương kinh ngạc.
Rau à, sao mày lại vàng thành dáng vẻ của bà mẹ già thế này.
“Em đi xuống mua rau, đợi đấy. Em không cầm chìa khoá, em về thì mở cho em…” Trâu Niệm tuỳ ý cầm tờ một trăm tệ trên bàn trà, đủ mua rất nhiều rau rồi.
“Em bị động kinh rồi sao? Ngay cả hết rau cũng chịu đi xuống mua!” Hướng Dương rất ngạc nhiên.
“Coi như em bị động kinh đi!” Hướng Dương đóng cửa lại rồi xuống tầng.
Cô cần làm chút gì đó để dời sự chú ý và khuây khoả tâm trạng của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-522.html.]
Cô đi đến thang máy, nhấn nút thang máy, thang máy đến rất nhanh. Cô bước vào, một người đàn ông cùng tầng cũng bước vào. Người đàn ông này nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt dâm đãng.
Anh ta nhìn cô mặc bộ đồ ở nhà dáng ngắn giản dị, ánh mắt anh ta liền không thành thật. Trâu Niệm không lộ n.g.ự.c mà chỉ để lộ đôi chân dài vừa mới tắm xong, cánh tay thon gọn đầy đặn, làn da trắng hơn một chút, xương nhỏ một chút, dáng người rất ổn.
Trâu Niệm trừng mắt nhìn người đàn ông đó, khinh thường liếc nhìn anh ta.
Loại thái độ này khiến người đàn ông cũng không dám nhìn cô nữa.
Thật ra trong lòng Trâu Niệm cũng sợ, nhưng khi gặp phải loại người lạ như thế này, thì không thể yếu đuối, nếu có cơ hội tiến lên nữa, anh ta sẽ còn làm gì?
Ở cùng một nơi, anh ta không dám làm gì cô vì trong thang máy có camera theo dõi.
Cô xuống tầng, đi đến siêu thị ở gần đó.
Khi đèn đỏ, người đi bộ băng qua đường. Trợ lý Đồng đi đến khách sạn Thế Kỷ, khi rời đi sẽ phải đi ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy Trâu Niệm đang băng qua đường.
Cô bấm số: “Nguyễn tổng, tôi vừa nhìn thấy cô Trâu.”
"Vâng, tôi khẳng định là cô ấy. Cô ấy hình như đi siêu thị mua đồ, vừa mới vào..." Trợ lý Đồng nói.
Sau khi cúp điện thoại.
Trợ lý Đồng liếc nhìn hàng xe dài ở phía sau, Nguyễn tổng cũng đang từ khách sạn Thế Kỷ đi ra.
Nguyễn Duật Nghiêu có chuyện đến trễ nên để trợ lý Đồng đi trước. Tài xế nhanh chóng lái xe đến chỗ đèn đỏ. Xe của Nguyễn Duật Nghiêu ở phía sau, anh nghe điện thoại xong, liền nhìn về phía trước rồi nói với tài xế: “Dừng xe ở siêu thị XXX.”
Mười phút sau.
Trâu Niệm chọn một miếng thịt tươi, mấy loại rau củ và gia vị rồi đi đến quầy thu ngân thanh toán. Cô nhân viên thu ngân nói: “Tổng cộng sáu mươi tám tệ.”
Trâu Niệm đưa đồng một trăm.
“Cùng tính tiền…” Đột nhiên, một giọng nam trầm dễ chịu vang lên sau gáy cô.
Trâu Niệm quay đầu lại, hoàn toàn sửng sốt...
Người đàn ông đứng xếp hàng phía sau cô sao có thể là Nguyễn Duật Nghiêu chứ? Anh mặc một bộ vest trang trọng và đeo cà vạt, hôm nay anh ăn mặc rất tỉ mỉ.