"Thật sao? Chị thật may mắn! "Trâu Niệm vui mừng.
"Đúng vậy, đúng vậy, chị đang gặp may rồi! Để nói sau nhé, chúng ta phải đi ăn uống một chầu mới được... chị sẽ mời, chị làm việc trước nhé, tối này về sẽ nói tiếp..." Hướng Dương vui mừng cúp máy.
Trâu Niệm cười nhỏ tiếng, cô đang thái thức ăn trên thớt, một trong những điều hạnh phúc nhất là bạn thân của cô lại kiếm được tiền.
Nguyễn Duât Nghiêu đã nghe thấy.
Nếu anh làm điều gì đó có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy, và anh cũng có cơ hội được ăn món cô nấu thì anh thà mỗi sáng thức dậy đều cố gắng làm một điều, nhưng sẽ không thể nào có cơ hội tốt như ngày hôm nay.
"Có cần giúp không?" Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy đi vào bếp.
Trâu Niệm ở trong bếp lắc đầu: "Không cần đâu, anh đến nhà nể mặt ăn một miếng cơm là phúc phần của tôi rồi, nếu anh giúp thì tôi sẽ sợ lắm đấy..."
Nguyễn Duật Nghiêu đứng ở phía sau cô.
Mê Truyện Dịch
"Em đang nấu gì vậy?" anh hỏi.
Trâu Niệm cảm giác được anh đang đứng ở phía sau lưng cô, nhưng Trâu Niệm không dám quay đầu lại vì cảm thấy anh đứng rất gần, quá gần, cô có thể ngửi thấy hơi thở của anh, hơi thở ấm áp của anh cũng lướt qua cổ cô, cả người Trâu Niệm cứng đờ, cô kể ra những món mình muốn nấu, có ba món ăn và một món canh...
"Trước đây em đã từng nấu cho Tô Chính Đông chưa?" Anh hỏi.
Trâu Niệm lắc đầu: "Chưa."
"Có nấu cho bạn trai khác không?" anh lại hỏi.
Trâu Niệm ngập ngừng một chút, gật đầu: "Từng nấu nhiều lần cho anh ấy ăn..."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, giọng nói trầm thấp có lực: "Em không cần phải thành thật như vậy, đây không phải điều tôi muốn nghe ——"
"Thật xin lỗi." Trâu Niệm cúi đầu.
Anh muốn nghe điều gì? Muốn nghe cô chưa từng nấu cho bất kỳ người đàn ông nào khác, chỉ nấu cho mỗi mình anh thôi sao? Không có lý do gì phải nói dối chỉ để làm anh vui, cô không tìm ra lý do gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-541.html.]
Đột nhiên, một đôi tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô, cơ thể Nguyễn Duật Nghiêu áp vào người cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào những nguyên liệu nấu ăn, anh thì thầm nói vào tai cô: "Tôi không muốn ăn những món em vừa nói, nấu lại đi, nấu những món em chưa từng nấu cho người khác ăn... hãy biến tấu lại, nếu không chắc chắn tôi sẽ nuốt không trôi."
Trâu Niệm: "..."
Khi cô đang thẫn thờ, anh đã quay người bỏ đi.
Một nhánh rau xanh trên tay cô rơi xuống đất...
Anh đang xem TV, chán nản nhìn chăm chú vào màn hình, khoảng ba mươi phút sau, những món ăn đã được nấu xong, được đặt lên bàn, Trâu Niệm gọi anh đến ăn.
Nguyễn Duật Nghiêu bước sang đó, hài lòng vì thấy không phải là những món cô nói khi nãy.
"Anh trông như vậy ổn chứ?" Trâu Niệm thấy không tự tin.
Thật ra những người từng ăn món cô nấu đều khen rất ngon... nhưng cô sợ Nguyễn Duật Nghiêu là người kén chọn!
"Rất tốt, tôi nghĩ là có đủ cả hương vị lẫn màu sắc..." Nguyễn Duật Nghiêu kéo tay cô, bảo cô ngồi xuống, anh khá giỏi trong cách thể hiện những hành động thân mật này.
Trâu Niệm chỉ nghĩ là anh đang lấy lãi, dù sao chạm vào tay cũng không bị mất gì cả, thực tế sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Sau khi anh nếm thử từng món ăn, Trâu Niệm cảm thấy căng thẳng, anh gật đầu nói ngon.
"Thật sao?"
"Không lừa em đâu..." Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô.
Trâu Niệm né tránh.
Trâu Niệm không quen ăn cơm cùng anh, đây là ở nhà cô nên bầu không khí sẽ khác.
Nguyễn Duật Nghiêu cảm ơn cô thật lòng: "Đã lâu rồi tôi không được ăn bữa cơm như thế này, đi xã giao ăn uống ngoài nhà hàng cũng không ngon bằng bữa cơm này."
"..." Đáng thương vậy sao?