Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 55:3

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:17:42
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh và vợ anh đúng là có một cuộc hôn nhân không tình yêu, nói cụ thể là vì anh trai mà anh không còn cách nào khác phải kết hôn, hơn nữa việc kết hôn cũng không phải do anh nêu ra, cũng không phải anh muốn lợi dụng Trác Địch, do chính là Trác Địch cầu xin anh.

Nhưng cưới rồi thì đã là vợ, điều này thay đổi được gì.

Trâu Niệm đồng cảm với anh, nhưng cô sẽ không vì đồng cảm mà cướp một người đàn ông với Trác Địch.

Khi Hướng Dương trở về nhà, Trâu Niệm đã lau nhà hai lần.

Hướng Dương xỏ dép đi vào, phấn khởi ném túi xách về phía ghế sô pha: "Em thích gì ngày mai chúng ta sẽ đi mua!"

"Chị để dành tiền đi." Trâu Niệm ngẩng đầu nói.

"Để dành gì mà để dành, để dành một ít là đủ rồi, những việc nên dùng vẫn phải dùng, chẳng lẽ bây giờ không dùng để đến khi chúng ta già mới dùng sao? Chúng ta đã hưởng thụ hết những gì mà các cô gái đôi mươi nên có rồi sao? Vẫn chưa đâu, vì vậy phải tiếp tục tiêu xài một cách chừng mực! Chờ khi chúng ta già rồi sẽ không còn cơ hội nữa!" Hướng Dương ngồi lên ghế sofa, mở túi xách ra, nhìn vào bản hợp đồng là đã thấy vui rồi.

Cô ấy hỏi Trâu Niệm: "Nguyễn Duật Nghiêu về khi nào vậy? Hai người đã làm gì..."

"Không làm gì cả, chỉ ăn một bữa cơm, anh ấy đã về được hơn mười phút rồi." Trâu Niệm đứng dậy, lau sàn xong cô vào rửa tay và cất giẻ lau đi.

"Hơn mười phút..." Hướng Dương đứng dậy, đi đến phòng ngủ Trâu Niệm, mở cửa ra, nhìn vào chăn nệm của cô: "Ủa... khi chị ở nhà chăn của em rất bừa bộn, sao bây giờ lại gọn gàng như vậy?"

"..." Trâu Niệm cạn lời.

Hướng Dương quay đầu lại: "Đừng giấu chị! Nói mau..."

"Chị muốn nghe gì? Em nói em ngủ với anh ấy thì chị mới vui sao?" Trâu Niệm bất đắc dĩ cười, bật TV lên, nằm trên ghế sofa xem chương trình.

Hướng Dương gật đầu: "Đúng vậy, hai người ngủ với nhau chị mới vui. Thật ra, chúng ta không nên mang tên cặn bã mà chị gặp phải ra so sánh với những người đàn ông khác. Nguyễn Duật Nghiêu và vợ anh ấy chắc chắn không có tình yêu, nếu không thì sau lần dắt vợ ra làm sáng tỏ sự việc lần đó cho em thì sao không thấy anh ấy dắt vợ xuất hiện trong những sự kiện khác? Không biết là anh ấy chừng nào mới ly hôn với vợ..."

"Vợ anh ấy là con gái của thị trưởng..." Trâu Niệm nói.

Hướng Dương: "Cái gì——"

"Sợ rồi chứ." Trâu Niệm thở dài.

Hướng Dương đã giật mình, cô ấy nghĩ là vợ anh chỉ là một cô thiên kim nào đó, chưa bao giờ nghĩ là con gái của thị trưởng, vậy thì không còn cách nào, đúng là khó giải quyết.

Chả trách lại kết hôn với ông chủ Nguyễn có danh tiếng nhất Thành phố B, chả trách Nguyễn Duật Nghiêu không yêu lại cưới về nhà.

Dưới tình huống này Hướng Dương không còn dám nhắc đến Nguyễn Duật Nghiêu với Trâu Niệm nữa, cũng không dám trêu đùa hai người này nữa, sợ sẽ gây họa cho Trâu Niệm.

Hai người đã nghỉ ngơi sớm, cả hai đều đã mệt rồi.

Thứ Hai, Trâu Niệm đến công ty rất sớm.

Trước thang máy tầng một của Hồng Viễn, Trâu Niệm đang đợi thang máy, Tô Chính Đông bước xuống xe, cùng mẹ anh ta từ bên ngoài đi vào công ty. Trên trán anh ta có một vết thương nhỏ, có vẻ như là bị đập trúng.

Trâu Niệm lướt nhìn anh ta, không nói gì cả.

Tô Chính Đông cau mày, nhìn chằm chằm vào thang máy và cũng không nói gì.

Trịnh Lan từ đầu đến cuối chẳng hề nhìn lấy Trâu Niệm một cái.

Những người khác đến làm việc nhìn thấy ba người đứng trước thang máy đều không dám tiến lại gần, một người là lão phật gia, một người là thái tử, còn lại là người vợ không được sủng ái của thái tử, gan ai to lắm mới dám đến gần, chỉ có Tô Tư mới dám.

Chương 56.1

Trong thang máy, Tô Chính Đông cuối cùng cũng mở miệng nói, hỏi cô: "Đang ở chỗ của Hướng Dương à?"

"Ừm." Trâu Niệm trả lời.

"Chỗ cô ấy không chật chội à, sao không ở một mình." Anh ta hỏi.

Trâu Niệm cúi đầu: "Thuê phòng ở Thành phố B không rẻ chút nào."

"Tôi có thể giúp cô." Tô Chính Đông nói.

"Cảm ơn, không cần anh . . ." Trâu Niệm trả lời.

Trịnh Lan mở miệng ngăn con trai lại: "Chính Đông, có phải con có quá nhiều tiền không biết tiêu vào đâu không? Nếu thật sự không biết tiêu vào đâu, vậy giúp mẹ làm việc tốt đi ! Như vậy cũng khiến cho người ngoài nhìn vào cũng phải khen mẹ nuôi con trai có tiền đồ!

Con chi tiền cho mẹ con họ còn chưa đủ nhiều sao ? !

"Mẹ!" Thái độ Tô Chính Đông thay đổi: "Một ngày chưa ly hôn, một ngày này cô ấy vẫn là vợ con !"

Trịnh Lan không nói gì, thang máy mở ra liền đi ra ngoài trước, Tô Chính Đông dừng một chút, trước khi cửa thang máy đóng lại cũng đi ra ngoài, rồi quay đầu thoáng nhìn lấy Trâu Niệm, Trâu Niệm lại cúi đầu . . .

Trâu Niệm không hề tức giận, có tư cách gì để tức giận, những gì Trịnh Lan nói cũng đều là sự thật ! Tiền thuốc men của mẹ, cô gánh vác không nổi, cho dù bán máu bán thận cũng phải có người mua mới được. Một cô gái không ngừng vươn lên mà không dựa dẫm vào người khác quả thực là một cô gái tốt ! Thế nhưng, một đồng tiền cũng không có, chỉ dựa vào hai tay dựa vào một bộ óc liền có thể lập tức kiếm được một khoản tiền lớn sao ? Không thể ! Rất nhiều người lao động ngoài kia cũng ôm ảo tưởng này vất vả lao động, rất nhiều, nếu như có thể dễ dàng làm được như thế, vậy đường phố bây giờ chẳng phải có đầy người giàu rồi sao ! !

Mê Truyện Dịch

Chẳng những không dễ làm, muốn giàu, chuyện này còn khó hơn so với việc lên trời !

Không cảm thấy bị chửi oan, nên không có gì để có thể tức giận.

Đi làm và bắt đầu một ngày làm việc bận rộn lại phức tạp,đồng nghiệp cũng nhìn ra cô ddaaf tâm sự làm việc không chăm chú.

Trâu Niệm ngồi trên ghế, đầu óc đau nhức, phải làm sao bây giờ, càng làm việc tại Hồng Viễn càng cảm thấy khó chịu, chán ghét con người nơi này, chán ghét cả không khí nơi này, chán ghét hai chữ "Hồng Viễn" này.

Là một loại cảm giác trong lòng muốn rời đi.

Hướng Dương liên hệ cho cô một công việc, Trâu Niệm đây là chuẩn bị đổi công việc khác, đối phương và người chuẩn bị đổi công việc khác, cả hai bên đều phải thận trọng, Hướng Dương nói, đối phương hẹn hôm nào đi ăn một bữa cơm.

Người trung gian Hướng Dương cũng sẽ cùng đi.

Dù sao cũng phải nói một lý do thỏa đáng vì sao đổi công việc khác, mấy cái xí nghiệp lớn đều giống nhau cũng không ưa thích mấy người đổi công việc như này, thấy được nhân tài liền sẽ chủ động liên lạc !

"Được rồi, bất cứ lúc nào em cũng có thời gian." Trâu Niệm nói.

Trâu Niệm nhận được một cuộc gọi, cô đang trên đường lên tầng đưa tài liệu, cô nhận điện thoại nói: "Xin chào."

"Tôi là trợ lý Đổng từ tập đoàn Nguyễn thị, cô là cô Trâu đúng không ?"

"Đúng vậy, là tôi . . ."

"Vị giáo sự được bệnh viện thành phố mời đêm nay có thời gian rảnh, Nguyễn Tổng đã hẹn giáo sư, tám giờ bốn mươi phút tại Khách sạn Thế Kỷ, khi cô Trâu đến hãy liên lạc với tôi, gọi điện thoại cho tôi là được." Trợ lý Đổng nói.

Trâu Niệm vội vàng nói cảm tạ, nói nhất định sẽ đến đúng giờ, vô cùng cảm ơn!

Trợ lý Đổng thấy cô nói lời khách sáo liền cảm thấy thẹn thùng, nói cô tuyệt đối đừng nói cảm tạ cô ta, đây đều là Nguyễn Tổng căn dặn, cấp dưới chỉ là làm theo mà thôi . . . Có việc đừng khách sáo, cứ việc dặn dò !

Lúc đi lên tầng, Trâu Niệm đụng phải Tô Chính Đông.

Trong một ngày năm lần bảy lượt gặp mặt, cho dù là cùng một công ty, nhưng trước kia tại sao không có gặp ?

Chuyện này khiến Trâu Niệm cảm thấy, Tô Chính Đông cố ý xuất hiện trước mặt cô.

"Có việc ?" Trâu Niệm hướng về nơi cần đến rồi đi.

Tô Chính Đông đuổi theo: "Tôi có việc, Niệm Niệm, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, cô có thể bình tĩnh một thời gian, ở bên ngoài một thời gian ngắn, tôi sẽ giải quyết bên phía mẹ, cô cho tôi chút thời gian.

Sau đó chúng ta có hiểu lầm gì sẽ nói chuyện rõ ràng."

Trâu Niệm quay đầu: "Tô Chính Đông, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa ? Chúng ta không thể nào, không tồn tại bất cứ hiểu lầm nào cả, nếu như có hiểu lầm, nếu như tôi yêu anh, tại thời điểm anh vượt quá giới hạn, với tính cách của tôi, tôi đã bùng nổ rồi ! !

Không cãi vã với anh, bởi vì tôi căn bản không hề yêu anh . . ."

Chương 56.2

Có lẽ lời nói này sẽ làm tổn thương anh ta, thế nhưng thứ tình cảm này giữ không được, không yêu chính là không yêu, hôm nay không yêu, sau này cũng sẽ không yêu, hà cớ phải cho đối phương có ảo tưởng ?

Hai người vướng vào nhau, cuộc sống quá nhàm chán !

"Thật xin lỗi, tôi có chuyện gấp phải đi trước . . ." Trâu Niệm quay người rời đi, tâm trạng đột nhiên vô cùng khó chịu.

Lúc trở lại tầng dưới, Trâu Niệm ngẩn người.

Sau đó liền chuẩn bị đi đến bệnh viện . . .

Trong bệnh viện, mấy cô y tá lần này gặp Trâu Niệm, không tỏ thái độ như trước kia, những cô gái không phục nhìn lấy Trâu Niệm, giống như thể đang nhìn tiểu tam vậy . . .

Không có tường nào gió không lọt được qua, lại có người đồn thổi, con gái của bệnh nhân phòng bệnh này có quan hệ thân mật với Nguyễn Duật Nghiêu !

Trâu Niệm lo lắng, sợ những cô gái này nói chuyện không biết nặng nhẹ, để mẹ cô nghe thấy, lại suy nghĩ lung tung . . .

Y tá bệnh viện phát sinh mâu thuẫn với Trâu Niệm không chỉ một lần, trước kia lúc mẹ cô mới vào ở, hai người y tá đã đối đãi mẹ cô với ánh mắt vô cùng khác.

Bị Trâu Niệm nghe thấy một lần, nhân viên chăm sóc và y tá ở một chỗ nghị luận không tốt về mẹ cô, nói rất hăng say.

Trâu Niệm nghe được thì tức giận vô cùng.

Tiền nằm viện, tiền thuốc men,... tất cả chi phí, một chút đều giao nộp cho bệnh viện không thiếu một đồng, dựa vào cái gì mà phục vụ, đối đãi bệnh nhân người giàu và bệnh nhân người nghèo với hai thái độ khác nhau ?

Bình thường ở công ty, người nào nghị luận cô bị cô bắt tại chỗ, Trâu Niệm cũng chỉ liếc một cái, sau đó nhịn xuống, đều biết cô là vợ của Tô Chính Đông nên cũng liền câm mồm không ai nghị luận nữa, dù có nghị luận cũng là tìm một nơi không có ai.

Chính mình bị nghị luận đều được, những mẹ không giống, cơ thể mẹ không tốt, lại cao tuổi như vậy rồi, Trâu Niệm căn bản không nhịn xuống được, mẹ dùng tiền đến bệnh viện để chữa bệnh, không phải đến để mất mạng vì tức giận !

Trâu Niệm không quan tâm đến ánh mắt của các y tá, tiến thẳng vào phòng bệnh.

"Mẹ tôi hôm nay thế nào, đầu có còn đau không ?" Trâu Niệm hỏi nhân viên chăm sóc.

Tình trạng của mẹ mấy tháng gần đây đều không được tốt, mấy tháng trước phát hiện có khối u trong não, bà vẫn sống trong tình trạng ổn định, sau này bác sĩ gọi đến nói bệnh nhân bắt đầu có triệu chứng đau đầu.

"Tối hôm qua nhức đầu mười mấy phút, cũng may uống thuốc xong liền ngủ được . . . Nay ban ngày chưa thấy đau đầu ." Nhân viên chăm sóc nói với Trâu Niệm.

Nhân viên chăm sóc mới tới, cũng không quá quen thuộc với Trâu Niệm.

"Được rồi, cảm ơn, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, dù đã rất trễ cũng có thể gọi. " Trâu Niệm nói.

Nhân viên chăm sóc gật đầu rồi liền đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn Trâu Niệm và mẹ cô, mẹ nắm lấy tay Trâu Niệm, lắc đầu, nghe thấy lời nói Trâu Niệm vừa hỏi, lắc đầu tỏ ý nói cho con gái biết đầu không đau nữa.

Có đau hay không trong lòng Trâu Niệm biết rõ, mẹ là đang muốn cô không cần quá lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-553.html.]

Trâu Niệm trò chuyện với mẹ một lát.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con sống rất tốt . . . Cuối tháng có hơi bận rộn, qua mấy ngày đầu tháng con liền đi gặp cha . . . Nói cho ông ấy biết cơ thể của mẹ rất tốt."

Vừa nói xong, mẹ siết chặt tay cô, những cũng chỉ có thể hơi động đậy một chút, kéo cô về trước người, Trâu Niệm ghé tai vào miệng mẹ, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy mấy chữ, Trâu Niệm đã quen với việc đó, không chút đau xót nói: "Con chấp nhận cùng đi tiếp với Chính Đông, con , . . . Con mới 23, đã cùng Chính Đông thương lượng, sau khi đến 25 sẽ sinh con, anh ấy cũng đồng ý rồi."

Trâu Niệm hiểu rõ, mẹ là m.ô.n.g muốn cô có đứa trẻ để củng cố địa vị, lấy lòng mẹ chồng.

Mẹ biết cô gả cho một người có tiền, rất lo lắng, sợ mẹ chồng khi dễ, sợ cô không hòa hợp được với mẹ chồng, rồi sau này chồng sẽ không thích, lại phải chịu oan khuất trong nhà.

Chỉ có thể an ủi mẹ như vậy, để mẹ không phải suy nghĩ nhiều.

Rời khỏi bệnh viện, Trâu Niệm cười mỉa mai, mỗi lần ở trước mặt mẹ đều nói mẹ chồng rất tốt với cô, thậm chí trời lạnh mẹ chồng còn quan tâm con dâu thiếu mặc.

Thế nhưng hiện thực lại không phải như vậy, từ khi gả vào nhà chồng, mẹ chồng đều nhìn cô, đối đãi cô với một thái độ vô cùng khinh thường !

Sinh con, Trâu Niệm nghĩ cũng không dám nghĩ, người phụ nữa sinh con cho Tô Chính Đông rất nhiều, trong bụng Tô Tư bây giờ cũng có một đứa.

Nếu như bị mẹ biết sự tương phản giữa những gì được nghe kể so với hiện thực, đoán chừng liền sẽ bị đứa con gái này làm cho tức chết ! !

Chỉ muốn ly hôn, nhưng ly hôn xong cũng không biết nên nói rõ với mẹ như thế nào.

Chỉ cầu mẹ có thể phẫu thuật thành công, sau khi phẫu thuật, nếu như hồi phục tốt mẹ liền sẽ giống như những người bình thường khỏe khoắn, chắc hẳn khi đó, mẹ có thể tiếp nhận được chuyện hôn nhân của con gái không hạnh phúc nên lựa chọn ly hôn . . .

Từ bệnh viện trở về Hồng Viễn.

Chương 57.1

Ở công ty xử lý một vài chuyện, đến giờ tan làm, Trâu Niệm cầm lấy túi sách, rồi ra ngoài công ty đợi Hướng Dương.

Xe của Hướng Dương đi đến trước cổng công ty, Trâu Niệm liền lên xe.

Ngồ trên chỗ ghế lái phụ, cài dây an toàn vào . . .

"Chị nói em nghe, Tô Chính Đông hôm nay động kinh rồi, lúc họp cực kỳ tức giận, mấy cô gái bị anh ta mắng đến nỗi sắc mặt tái xanh vào — — " Hướng Dương mới vừa khởi động xe liền đột nhiên dừng lại.

Xe của Tô Chính Đông cản đường ở phía trước.

"Có bị bệnh không !" Hướng Dương mắng một câu.

Bấm còi liên tục cũng không thể khiến Tô Chính Đông lái xe tránh ra, Trâu Niệm lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Chính Đông, rất nhanh anh ta đã nhấc máy, Trâu Niệm nói: "Làm gì vậy ?"

"Xuống xe, lên xe tôi, chúng ta nói chuyện một lát . . ." Tô Chính Đông nói.

"Nói chuyện cái gì mà nói chuyện? Nói đi nói lại có mấy câu như vậy, anh không thấy ngán nhưng tôi nghe ngán rồi !"

"Xuống xe - -" Tô Chính Đông chỉ nói hai chữ này.

Tắt máy, nhưng cô vẫn không xuống xe.

Hướng Dương cười một cách lạnh lùng nhìn về phía Tô Chính Đông, nói: "Tên thiếu gia này thật sự là bị bệnh thần kinh, em gái nuôi và con anh ta đang ở bệnh viện, không đi mà chăm sóc, ở đây ngăn đón em làm gì !

Nhất định phải đem những chuyện xấu xa của anh ta nói ra hết mới tính buông xuôi sao?"

"Người của nhà họ Tô sao có thể có chuyện xấu, dù cho là có thì cũng là Tô Tư, Trịnh Lan lúc nào lại thật sự đem Tô Tư làm con gái nuôi chứ, chỉ là có giá trị lợi dụng thô !" Trâu Niệm nói.

Tô Chính Đông khởi động xe, Hướng Dương thấy vậy cũng khởi động xe, cho rằng Tô Chính Đông là muốn lái xe đi, những lại không ngờ, kít một tiếng, xe của Hướng Dương bị va nhẹ.

"A - - Tô Chính Đông - - Mẹ kiếp, não anh bị ngập úng dầu rồi à !" Hướng Dương mắng một trận, mở cửa xe đi ra, giẫm mạnh giày cao gót xuống đất, không thể tin được nhìn lấy xe mình.

Đèn lớn bị đụng hỏng rồi !

Trâu Niệm bất lực, nhìn về phía Tô Chính Đông, người này thật sự không có bệnh sao ?

Mở cửa xe, đi ra, nhìn thoáng qua xe của Hướng Dương và cả xe của Tô Chính Đông, hai xe đều bị hỏng, đương nhiên, chiếc Golf của Hướng Dương có bi thảm một chút, lúc trước mua xe này cũng là Hướng Dương nghe đồng nghiệp đề xuất, trải qua va chạm, thế nhưng thế nào cũng không nghĩ tới có người lại va chạm vào một cách ác ý như vậy, bất chấp hậu quả !

Tô Chính Đông xuống xe, bảo vệ ở cổng Hồng Viễn vẫn đang chăm chú nhìn lấy, Tô Chính Đông ngoắc ngoắc ngón tay, bảo vệ liền đi tới.

"Mang xe cô ấy đi sửa, chi phí bao nhiêu cứ tìm tôi thanh toán . . ." Tô Chính Đông vỗ vai bảo vệ, bảo vệ cười rồi gật đầu nói nhất định sẽ làm tốt.

Tô Chính Đông nắm lấy cổ tay Trâu Niệm, môi nhếch lên: "Lên xe, tôi có chuyện muốn nói !

Qua đây, nếu không tôi đụng nát cái xe này - -"

"Tô Chính Đông, tôi không tìm được lời nào để chửi anh nữa rồi." Sắc mặt Trâu Niệm trắng bệch.

". . ." Trâu Niệm.

Tội nghiệp Hướng Dương, cô ấy quen biết Tô Chính Đông không phải ngày một ngày hai, cô ấy biết tính tình tên thiếu gia này, xe bị va một phát, Hướng Dương rất tức giận, nhưng lại không thể cào xước mặt tên thiếu gia này được ! !

Dậm chân một cái, cô ấy mắng Tô Chính Đông đang lái xe đi: "Cái đồ thần kinh, đồ ngoại tình !

Mẹ kiếp !"

Bên ngoài ôn nhu, bên trong là một con sói cái hung hãn . . .

"Đừng mắng nữa . . ." Bảo vệ quay đầu, hữu nghị nhắc nhở.

"Tôi mắng anh ta thì làm sao !

Chó chết !" Hướng Dương rất hung hăng quay đầu, lại thấy được . . . Trịnh Lan đi ra, tài xế lái đang mở cửa xe, đoán chừng Trịnh Lan đã nghe thấy mấy câu mắng của Hướng Dương mắng Tô Chính Đông rồi, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt.

Có điều cũng là không mắng oan cho anh ta !

Hướng Dương hừ lạnh một tiếng, mở cửa xe rồi lên xe.

Bảo vệ đi tới, đứng trước mặt báo cào cho Trịnh Lan, Trịnh Lan gật đầu, lúc này bảo vệ mới đi tới lấy chìa khóa xe của Hướng Dương rồi đem đi sửa.

Tô Chính Đông chạy xe đi thật xa mà không nói một lời, khoảng mười mấy phút sau mới tấp vào lề dừng xe.

Anh ta khóa cửa xe khiến Trâu Niệm không thể xuống khỏi xe được.

Trâu Niệm liếc nhìn anh ta một cái, không phát hiện được gì cả, trong xe đang bật nhạc, cô không nghe thấy tiếng anh ta khóa cửa vừa rồi. . .

"Có gì muốn nói thì anh nói đi, tôi đang nghe đây." Trâu Niệm trông như đang vội.

Tô Chính Đông nhìn về phía trước, tắt nhạc đi : "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, có phải cô đang có tâm tư gì với Nguyễn Duật Nghiêu không ? ?

Trước khi cô biết anh ta, cô không có ý định ly hôn với tôi một cách mãnh liệt như vậy, nhưng sau này khi cô quen biết anh ta rồi, lại vẫn luôn muốn ly hôn với tôi . . ."

Chương 57.2

"Anh phân tích sai rồi." Trâu Niệm quay đầu lại, thành thật nói với anh ta: "Trước khi gặp Nguyễn Duật Nghiêu, tôi đã đưa ra yêu cầu muốn ly hôn với anh, cũng là ngày trước khi anh uống say, hẳn là anh nhớ rõ. Tôi không biết anh đã uống nhiều quá rồi đồng ý hay là vẫn còn tỉnh táo, nhưng điều đó không quá quan trọng vì anh đã đồng ý ở cửa Cục dân chính vào ngày hôm sau rồi !

Tôi còn bị người phụ nữ kia lái xe va vào một phát, sau đó tôi mới quen biết Nguyễn Duật Nghiêu — — "

"Hiện tại tôi sẽ không tin tưởng cô, có lẽ cô đã bị anh ta mê hoặc, nhưng tôi muốn cảnh báo cô một sự thật, cách xa anh ta ra một chút, cô và anh ta một chút cũng không hợp, có lẽ cô không biết, qua lại với người nhà họ Nguyễn cô phải đánh đổi rất nhiều, đắc tội với vợ anh ta, hậu quả thế nào cô cũng không biết trước được ! Anh ta đã có gia đình rồi.

Một người đàn ông đã có gia đình, Trâu Niệm, bộ dạng ngấp nghé này của cô, dây thần kinh xấu hổ của cô còn thừa lại mấy phần ?" Tô Chính Đông quay đầu nhìn về phía cô.

Tôi Chính Đông không nói gì nữa.

"Dây thần kinh xấu hổ của tôi đã không còn từ cái ngày tôi gả cho anh rồi, nếu không tôi sao có thể gả cho anh khi không yêu anh chứ, tất cả chỉ là để đổi lấy tiền viện phí cho mẹ tôi thôi. Bây giờ anh mới tới xỉ nhục tôi, thật xin lỗi, đã không còn biết nhục nhã nữa rồi, từ ngày gả cho anh, tôi đã tự mình hạ nhục mình rồi !

Không cần bất cứ ai đến xỉ nhục đâu !" Trâu Niệm nói xong liền muốn mở cửa xe đi ra.

Thế nhưng nỗ lực mấy lần cũng không thể mở được.

"Tô Chính Đông, mở cửa xe cho tôi !" Trâu Niệm quay đầu nói.

Tô Chính Đông cười lạnh, đôi môi nhếch lên . . .

"Tôi không mở thì sao ?" Tô Chính Đồng nhìn về phía cô, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cô, thấy bộ dạng cô nóng lòng muốn xuống xe, anh ta cuối cùng cũng không khống chế nổi cơn giận của mình, kéo cô về phía lồng ngực mình, tay giữ chặt ở lưng cô rồi hôn lên môi cô !

" . . . đừng." Trâu Niệm dùng sức lấy hai tay đầy anh ta ra.

Tô Chính Đông hấp thụ hương vị của cô, môi anh ta từ trên môi cô dịch chuyển đi, hôn lên chiếc cổ trắng trẻo thơm ngát của cô, trên xương quai xanh của cô in một dấu hôn, thời điểm môi anh rời khỏi cổ cô, liền xuất hiện một vết đỏ.

"Tô Chính Đông, anh làm vậy chỉ khiến tôi ghét bỏ anh hơn thôi !" Trâu Niệm dùng sức đẩy anh ta ra một cách mạnh mẽ, khi anh ta có ý định để cô đi, thì cô mới hoàn toàn vùng ra được.

Cô nhìn chằm chằm vào Tô Chính Đông với một mái tóc rối bù, cô giơ tay lên — — nhưng lại bị Tô Chính Đông bắt được bàn tay đó !

Nắm lấy tay, người đàn ông dùng ngón tay mình đan vào bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: "Làn da của cô thật đẹp, dịu dàng, thơm mát, tôi thực sự hôn chưa đủ . . . "

Khuôn mặt kinh tởm!

Tô Chính Đông mở khóa cửa xe và bước ra ngoài, anh ta mặc một bộ vest nhưng trông như một tên vô lại.

Anh ta cởi áo khoác vest, ném vào trong xe, châm một điếu thuốc rồi ném chiếc hộp đựng t.h.u.ố.c lá và bật lửa vào trên áo vest, anh ta đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, kéo cà vạt ném lên ghế ô tô, sau đó đi về phía Trâu Niệm.

Trâu Niệm lập tức mở cửa xe đi ra, cũng không quay đầu mà chạy thẳng về phía đường đối diện !

"Chậm một chút, nếu trật chân chồng cô sẽ đau lòng đấy !" Tô Chính Đông hét lớn.

Nhìn cô chạy trối chết, bóng dáng nghênh ngang chặn lại chiếc taxi rồi rời đi . . .

Khi Trâu Niệm về đến nhà, Hướng Dương còn chưa trở về, cô đi tắm rửa rồi định ngủ một giấc, không muốn ăn gì cả, một chút khẩu vị cũng không có.

Ngủ được khoảng một tiếng, Hướng Dương đã trở về.

Đi đến phòng ngủ của cô, Trâu Niệm tỉnh dậy, nhẹ nhàng ngước thái dương lên: "Xe thế nào rồi, mất bao lâu thì sửa xong ?"

"Thì như vậy thôi ! Cái tên Tô Chính Đông này thật sự điên rồi ! Giống như một tên khốn khiếp vậy, có phải được chuyển thể đầu thai từ bệnh thần kinh không ? Có gì từ từ nói, va chạm làm gì ! Lần trước Nguyễn Duật Nghiêu cũng không thấy va chạm với xe của chị !

Đây chính là phong cách đối lập, đối lập giữa một tên khốn khiếp với một người đàng hoàng — — " Hướng Dương lải nhải.

Trâu Niệm không nhịn được liền cười lên.

"Em còn cười nữa!" Hướng Dương chán nản, vứt túi xách lên giường Trâu Niệm, ngồi xuống nói: "Trong thời gian này đi làm liền thuê xe ô tô đi, tiền xe đều tìm Tô Chính Đông thanh toán ! Thật là khi dễ người quá rồi !

Con ông cháu cha ỷ mình có tiền liền đắc ý, chị đây khinh !"

Trâu Niệm gật đầu, biểu thị đồng tình, cô cũng xem thường dạng người như Tô Chính Đông, anh ta vẫn cứ ra vẻ như vậy, nghe nói khi cha anh ta còn sống, anh ta rất sợ cha, bình thường bị giáo huấn cũng rất thê thảm !

Loading...