"Mấy giờ em đi?" Hướng Dương hỏi cô.
"Hơn bảy giờ. . ." Trâu Niệm đi chỉnh trang bản thân, thời gian cũng sắp đến rồi, phải thay bộ quần áo khác, bày ra dáng vẻ lịch sự nhất có thể.
Dù sao cũng đi gặp một giáo sư hơn năm mươi tuổi, Trâu Niệm mặc trang phục thường đi ký hợp đồng vào cuối tuần, không chuyên nghiệp lắm cũng không chính thức lắm, lại khiến người nhìn thoải mái vừa mắt hơn váy và quần áo hưu nhàn, tôn trọng đối phương, tương đối thích hợp với trường hợp như ngày hôm nay.
Hơi trang điểm nhẹ, khiến bản thân trông có tinh thần hơn một chút, xách túi, sau đó ra ngoài.
Đến "Khách sạn Thế Kỷ", Trâu Niệm gọi cho trợ lý Đổng.
"Ừ, tôi tới rồi. . ." Trâu Niệm đi vào trong, nói với trợ lý Đổng xong, cô cúp máy, hơi khẩn trương, rất nhanh thôi cô sẽ biết khối u não của mẹ có cứu được hay không.
Mấy phút sau, điện thoại di động reo lên, Trâu Niệm nhìn dãy số, là Nguyễn Duật Nghiêu, cô đứng lại nghe máy: ". . . Alo, tôi cũng vừa mới tới thôi, anh ở đâu?"
"Tôi thấy em rồi, tôi ở sau lưng em —— "
Giọng người đàn ông vừa vang lên, Trâu Niệm lập tức quay đầu.
Nguyễn Duật Nghiêu bước ra từ trong thang máy, anh là một người vĩnh viễn luôn đẹp trai như vậy.
Trâu Niệm để điện thoại di động ở bên tai xuống, cười một cái.
"Chút nữa giáo sư mới tới, tôi muốn chúng ta tới trước thì tốt hơn." Nguyễn Duật Nghiêu đi đến.
Anh nói "Chúng ta", rất dễ khiến người ta hiểu lầm, không biết còn tưởng rằng cô và anh có mối quan hệ rất thân mật, còn tưởng rằng là người một nhà, còn có ánh mắt dịu dàng lúc này của Nguyễn Duật Nghiêu.
"Đi vào trước đi." Trâu Niệm nói.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô, Trâu Niệm vừa quay người, cẩn cổ hơi chuyển động, mắt Nguyễn Duật Nghiêu hơi nheo lại, kéo cô lại.
Tay người đàn ông siết cổ tay nhỏ bé của cô, khoảng cách gần như vậy, ngửi mùi hương trên người cô, nhíu mày, ngón tay kéo quần áo bên cổ cô ra, chỗ xương quai xanh, rõ ràng có một màu sắc khác biệt so với màu da xung quanh, rõ ràng chính là vết hôn. . .
". . ." Trâu Niệm đẩy tay anh ra, chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, che đi dấu vết ái muội trên xương quai xanh.
Sau khi về nhà, lúc cô tắm rửa đã nhìn thấy vết hôn này, là Tô Chính Đông vô tình hoặc cố ý làm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-581.html.]
Vì thế cô còn cảm thấy rầu rĩ, không biết phải làm thế nào, cô đã cố gắng tìm một bộ quần áo có thể che kín, nhưng vẫn bị Nguyễn Duật Nghiêu vô tình thấy được. . .
"Tôi cứ nghĩ mình nhìn lầm rồi." Anh nói.
Trâu Niệm cúi đầu, giọng anh trầm đi mấy phần, bộ dáng lạnh lùng khiến Trâu Niệm không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tại sao phải giải thích? Anh nghĩ mình là ai?
Tại sao cô phải quan tâm anh có hiểu lầm hay không!
Lúc này hiểu lầm có khi lại tốt hơn, anh có thể không dây dưa cô nữa, hoặc xem cô như một người phụ nữ lả lơi ong bướm, cứ vậy mất đi hứng thú dây dưa với cô.
"Giáo sư sắp tới rồi, vào đi thôi." Trâu Niệm nói.
Nhìn anh một cái, vẻ mặt Nguyễn Duật Nghiêu vô cùng tối tăm u ám, dục vọng chiếm hữu trong đôi mắt anh rất mạnh, có thể Trâu Niệm biết rõ trong lòng, mình là gì của anh, thật ra thì cái gì cũng không phải.
Dẫn đầu đi về phía phòng đặt trước.
Đến phòng đặt trước, Trâu Niệm đi vào một mình, đặt túi xuống bên cạnh, khẩn trương chỉnh sửa cổ áo, sợ lộ ra vết đỏ bị người khác nhìn thấy.
Mê Truyện Dịch
Nhíu mày, nhìn thoáng qua cửa, Nguyễn Duật Nghiêu vẫn chưa tới.
Khoảng mười mấy phút sau.
Trâu Niệm nghe âm thanh, đứng lên đi tới cửa, quả nhiên, đoàn người Nguyễn Duật Nghiêu đang đi tới, bên cạnh anh còn có mấy người đàn ông, một người phụ nữ trung niên.
Cô và Nguyễn Duật Nghiêu chạm mắt nhau, Nguyễn Duật Nghiêu không dừng lại quá lâu, chào hỏi vị giáo sư và viện trưởng trong truyền thuyết, người phụ nữ kia, chính là viện trưởng của bệnh viện thành phố, hai người đàn ông đi cùng, cũng là lãnh đạo cấp cao của bệnh viện.
Nguyễn Duật Nghiêu giới thiệu mọi người với nhau, Trâu Niệm đứng bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu, bắt tay với từng người phía bệnh viện, lời khách sáo cũng nói vô cùng quen thuộc.
Khi ngồi xuống, Trâu Niệm ngồi bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu.
Khoảng thời gian này Trâu Niệm liên tục để ý cổ áo mình, kiểu dáng cổ áo rất bảo thủ, thật ra thì nếu không phải cố ý nhìn kỹ, căn bản sẽ không thấy vết hôn.
Bị ngón tay Nguyễn Duật Nghiêu vạch ra nhìn một lần, Trâu Niệm rất khẩn trương.
Từ lúc bắt đầu bữa cơm, mời từng ly rượu, cô vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương.