Trâu Niệm gật đầu.
Được rồi, vậy thì không đi tiễn anh nữa.
“Tạm biệt, ông chủ Nguyễn.” Hướng Dương nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu muốn đi thì đứng lên nói.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, quay người rời đi.
Cửa mở ra, Trâu Niệm một mực đưa mắt nhìn Nguyễn Duật Nghiêu đi vào thang máy, nhìn tận mấy phút đồng hồ. Hướng Dương thấy thế thì lôi kéo cô ngồi xuống ghế sofa, chống nạnh trừng mắt nhìn cô: “Bị người ta câu mất hồn rồi! Sao em không đi cùng anh ta luôn đi?!”
“Nói mò...” Trâu Niệm nằm lên ghế sofa, hít sâu một hơi.
“Là chị nói mò, hay là em không dám thừa nhận? Chuyện này phải xem em quyết định như thế nào thôi. Theo mắt nhìn người của chị thì một khi em đã trêu chọc người đàn ông Nguyễn Duật Nghiêu này thì đừng nghĩ tới chuyện có thể thoát thân sạch sẽ...” Hướng Dương vừa quét vụn khoai tây chiên rơi xuống sàn vừa nói.
Trâu Niệm xoay người, giọng nói mềm mại bất lực: “Chị đừng dọa em chứ...”
“Đây không phải là chị dọa em!” Hướng Dương nói thầm.
Cả đêm hôm đó, Trâu Niệm đều không thể nào ngủ được ngon giấc. Buổi sáng đi làm cô phải uống một cốc cà phê để giữ tỉnh táo, nhưng mà vẫn không có nhiều tác dụng lắm.
Cô gọi điện thoại hỏi Tô Tư, hỏi xem bao giờ cô ta mới xuất viện?
Tô Tư trả lời “Ba ngày nữa”, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Trâu Niệm nhìn một đống công việc chất chồng, phiền c.h.ế.t đi được!
Cô nghĩ đến bệnh tình của mẹ mình thì nhanh chóng hỏi xem đã có kết quả chưa, nhóm giáo sư và những người khác vẫn đang nghiên cứu và thảo luận, cần một khoảng thời gian nữa, chưa thể ra kết quả trong thời gian ngắn như vậy được.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm là con gái của mẹ, mỗi giây mỗi phút cô đều lo lắng.
Tối hôm qua sau khi Nguyễn Duật Nghiêu rời đi thì cũng không liên lạc lại với cô nữa...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-601.html.]
Một giờ rưỡi chiều, Trâu Niệm vừa ăn xong bữa trưa thì điện thoại di động trên bàn vang lên.
"Được rồi, tôi tới bây giờ đây...” Trâu Niệm nói xong, dập máy.
Cô thu dọn đồ đạc trên bàn, cái gì cần khóa thì khóa vào, cái gì cần cất thì cất kỹ, sau đó cầm điện thoại di động, xách túi rời khỏi Hồng Viễn.
Cô bàn giao cho đồng nghiệp, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô, sau đó đi tới bệnh viện một chuyến.
Trên đường không kẹt xe, Trâu Niệm thuận lợi ngồi taxi đi đến bệnh viện, nhanh chóng đến phòng giáo sư.
Giáo sư nói tối qua cũng nghiên cứu những tài liệu kia, dựa theo những tư liệu trước đó thì không có vấn đề gì.
Bây giờ lại kiểm tra thêm lần nữa, nhanh nhất là chiều mai sẽ có kết quả.
“Cảm ơn giáo sư...’ Trâu Niệm thật lòng cảm tạ.
Trong lòng cô càng thêm cảm kích Nguyễn Duật Nghiêu hơn, nếu như không có anh ở đó, đừng nói là cô không gặp được giáo sư, đến cả hiệu suất làm việc của bọn họ cũng không thể nào nhanh được đến như thế.
Đáng lẽ vị giáo sư này chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi thành phố B rồi, nhưng ông ấy nói với Trâu Niệm là mình sẽ liên lạc với bệnh viện ở Bắc Kinh một chút, để bên phía bệnh viện để mình ở đây thêm một tuần nữa.
Đây chẳng khác nào kéo dài lịch trình của giáo sư.
Trâu Niệm hiểu đây rõ ràng là giáo sư phá lệ, kéo dài lịch trình để tiến hành phẫu thuật cho mẹ của cô. Trâu Niệm cảm kích vô cùng, liên tục cúi đầu nói lời cảm ơn.
Trong lúc đợi kết quả kiểm tra của mẹ, Trâu Niệm đi tới phòng bệnh của mẹ, lúc này mẹ cô vẫn đang ngủ.
Cô ở trong hành lang suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình vẫn nên chủ động gọi điện thoại cho Nguyễn Duật Nghiêu , chuyện này anh giúp cô rất nhiều, dù có thế nào đi nữa thì cô cũng nên cảm ơn anh một câu.