Có lẽ lúc này lập trường của cô kiên định, nhưng trong lòng Nguyễn Duật Nghiêu, thì lập trường này sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, anh đang nỗ lực, năm dài tháng rộng, không tin không có một chút báo đáp nào từ cô.
Không thích nghe cô nói những lời này, những lời khiến anh cảm thấy không có chút hy vọng nào.
Những lời này Nguyễn Duật Nghiêu sẽ để trong lòng, sẽ không nói với Trâu Niệm, nếu không sẽ ép cô quá vội, ép quá vội quá chặt, sợ là cô sẽ thật sự chạy mất.
Dùng cách thức nói đùa trả lời cô: "Sao em lại chưa từng làm chuyện phạm pháp?"
"Tôi đã từng phạm pháp?" Trâu Niệm kinh ngạc, chuyện khi nào?
"....Ừm, đúng, trong khách sạn, thực ra tình hình lúc đó vào đêm hôm đó là, em cưỡng h.i.ế.p tôi, tôi ỡm ờ nghe theo mà thôi....." Nguyễn Duật Nghiêu có vài phần nghiêm túc nói.
Trâu Niệm cầm tách trà, uống một ngụm nhỏ, đè nén cơn lửa giận, không nói gì, nói chuyện với anh là sẽ chịu thiệt, đây là thật.
Còn về việc tối hôm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào, thì cô cũng không muốn nhắc tới, điều còn nhớ đó là, sau khi cô vào phòng Nguyễn Duật Nghiêu, thì toàn thân cô nóng lên, cần đàn ông, đây là chuyện rất nhục nhã nhưng phải thừa nhận.
Mê Truyện Dịch
Sau đó ôm lấy anh, sau đó hôn anh, sau đó ngón tay mò mẫm anh, sau đó....
Trâu Niệm: "Không có gì, chỉ là nước trà nóng, thời tiết cũng nóng...."
Những gì nên nói cũng nói xong rồi, Trâu Niệm cảm thấy mình ở thêm một phút nữa, thì sẽ khiến người đàn ông có cái miệng lợi hại này hiểu lầm, không chừng còn sẽ phân tích thêm chuyện cô ở lại bao lâu thế nào.
"Tôi còn có việc, đi trước....." Trâu Niệm nói xong thì đứng dậy, nhìn tách trà, suy nghĩ: "Tiền trà, do anh tới trả đi...."
Một người đàn ông đi tới, thấy hai người muốn đi nên mới đi tới, nghe thấy Trâu Niệm nói, liền hào phóng giải thích nói: “Tôi là chủ nơi này, trà này là tôi mời Duật Nghiêu tới thưởng thức miễn phí, hẹn nhiều ngày như vậy nay anh ấy mới rãnh, có điều nếu là muốn tiền, thì đoán chừng anh ấy sẽ không nể mặt mà uống một ngụm.”
Nguyễn Duật Nghiêu cười, đứng dậy theo Trâu Niệm.
“Đi trước.” Anh nói.
Trâu Niệm nhìn hai người đàn ông, không nói nên lời.....
Ông chủ quán trà, ra ngoài tiễn Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm.
Xuất phát từ sự lịch sự, Trâu Niệm nhìn ông chủ đó một cái, cũng không tốt khi để người khác cảm thấy mắt cô mọc trên đỉnh đầu.....
Ông chủ liếc nhìn Nguyễn Duật Nghiêu, nhướng mày nói với Trâu Niệm: “Quý cô này, nhớ sau này đưa Duật Nghiêu tới chỗ tôi uống trà nhiều nhiều nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-632.html.]
“..........” Trâu Niệm không nói gì.
Người này có vẻ như là bạn của Nguyễn Duật Nghiêu!
“Được rồi, bên cạnh vợ anh không thiếu anh được, lên lầu đi.” Nguyễn Duật Nghiêu chỉ lên lầu.
“Vợ vừa sinh, tôi vào chăm sóc trước....” Người đàn ông đó nói xong, liền xoay người đi vào.
Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm hai người đứng bên ngoài, nhất thời không nói nên lời.
Nguyễn Duật Nghiêu bước tới trước một bước, hỏi cô: “Cần tôi đưa em về không?”
“Không cần, taxi rất tiện.” Trâu Niệm gật đầu với anh, chuẩn bị ra đường lớn gọi taxi.
Đôi lông mày của Nguyễn Duật Nghiêu nhíu chặt, ánh mắt chân thành tha thiết, đứng lặng im sau lưng cô, mở miệng nói với bóng lưng cô: “Tôi nghiêm túc trả lời, những lời em nói trước đó.....”
Trâu Niệm đứng lại.....
Không quay người lại nhìn anh, chỉ nghe anh nói.
“Thứ nhất, tôi nghe theo em, sẽ không thừa nhận chúng ta từng phát sinh quan hệ tình một đêm trước mặt Trác Địch. Thứ hai, không cần nói gì cả, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ em trong khả năng của mình, em khen nhân phẩm của tôi không tệ, điểm này khiến tôi rất vui. Nhưng em lại nói ký ức đêm đó không phải đẹp, để tôi không muốn nhắc nữa, nhắc tới em sẽ đen mặt, tôi sẽ tự kiểm điểm, đây là do tôi không thể khiến em động lòng, nếu em động lòng, thì ký ức đêm đó sẽ tốt đẹp, mỗi lần nhắc tới, có phải em nên ngượng ngùng đỏ mặt với tôi không?
Đối với tôi mà nói, đêm đó rất quý giá....sau đó nữa, về việc tôi đã cưới một người vợ kỳ quái, điểm này tôi tạm thời cảm thấy rất có lỗi, sau này, nếu tôi có kết hôn nữa, thì nhất định hỏi em có đồng ý hay không trước....” Nguyễn Duật Nghiêu nói với giọng nghiêm túc.
Thứ đ.â.m vào tim Trâu Niệm, chính là câu nói cuối cùng kia của Nguyễn Duật Nghiêu.
“Nếu tôi có kết hôn nữa, thì nhất định hỏi em có đồng ý hay không trước....” Hỏi cô cái gì? Hỏi cô cuộc sống có may mắn như ý hay không? Hỏi cô cô dâu đẹp hay là sai?
Sau này anh có kết hôn lần nữa, thì thật sự cũng không liên quan gì tới cô.
Anh mời cô, cô cũng sẽ không đi.
Không cách nào gửi lời chúc phúc chân thành cho anh trong đám cưới của anh....
Trâu Niệm không chút do dự liền rời đi, trong lòng đột nhiên rất loạn, còn loạn hơn sau khi Trác Địch sỉ nhục cô!
Trác Địch sỉ nhục cô, trong lòng cô biết rõ một kết luận, đó chính là cần một lời giải thích, cũng chính là việc cô muốn dùng gai đ.â.m người trong miệng Nguyễn Duật Nghiêu!