Khi Trâu Niệm đứng dậy, còn chưa kịp bước đi, Tô Chính Đông ở lại phòng bệnh trò chuyện với mẹ Trâu lại nói: "Mẹ, con phải mách mẹ, mỗi lần Niệm Niệm giận con đều bỏ sang nhà Hướng Dương, mẹ biết Hướng Dương chứ? Cô ấy là bạn thân của Niệm Niệm, như vậy chẳng phải là khuyến khích vợ chồng chúng con sống riêng làm rạn nứt tình cảm sao? Mẹ nên nói cô ấy..."
"Tô Chính Đông, anh đừng nói nhảm trước mặt mẹ em nữa!" Trâu Niệm quay đầu lại.
Tô Chính Đông gật đầu nhận lỗi: "Đều là lỗi của anh, em hãy nguôi giận..."
Trâu Niệm hoàn toàn không nói nên lời, Tô Chính Đông đã nắm được điểm yếu của cô là không thể để cho mẹ tức giận...
Sau khi rời bệnh viện, Trâu Niệm gọi điện cho Tô Chính Đông, anh ta nhanh chóng bắt máy.
"Tô Chính Đông, anh bớt nói nhảm trước mặt mẹ tôi đi, tôi nói anh biết, như vậy cũng chẳng thay đổi được gì đâu, chuyện đến Bắc Kinh phẫu thuật cũng không cần anh phải bận tâm, một mình tôi tự lo được!"
Tô Chính Đông nghe xong mỉm cười, quay về phía mẹ Trâu đang nằm trên giường bệnh nói: "Mẹ, Niệm Niệm nói..."
"Anh im đi!" Trâu Niệm vội vàng ngăn anh ta lại, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh. Mẹ kiếp! Ai đó làm ơn trị cái tên tổ tông này đi, cô thực sự sắp phát điên rồi.
Dây thần kinh căng thẳng đến sắp đứt! Cô đã nhịn không được muốn chửi rủa!
"Niệm Niệm nói... Đêm qua và sáng nay mẹ có đau đầu không?" Tô Chính Đông hỏi.
Trâu Niệm cau mày, cúp máy.
Cũng may cô chỉ lo sợ quá mức...
Mê Truyện Dịch
Kể từ hôm tạm biệt Nguyễn Duật Nghiêu ở trà thành, hai người đã không liên lạc với nhau, cũng không gọi điện thoại cho nhau, Trâu Niệm ít khi chủ động tìm anh, gần như trong mười lần anh đã chủ động gọi đến hết tám lần.
Trâu Niệm nghĩ có lẽ những lời anh nói ngày hôm đó không có được phản hồi, khiến anh nghĩ sự hờ hững đó là đang làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Nhưng có thể làm gì được, cô chỉ có thể nói lời xin lỗi ở trong lòng, không thể nào phản hồi trực tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-652.html.]
Thủ tục chuyển viện cho mẹ Trâu đang được từng bước tiến hành, Tô Chính Đông đã can thiệp vào toàn bộ quá trình, động một tí là đến mách mẹ Trâu, Trâu Niệm tức giận đến mức ngứa răng, anh ta đã nghiện chiêu trò này rồi phải không? Đúng thật là nó có tác dụng!
Anh ta dùng mẹ vợ để trấn áp Trâu Niệm.
Sau khi phải vật lộn với Tô Chính Đông trong một ngày rưỡi, cô cũng có một giấc ngủ ngon và chào đón ngày thứ Hai.
Buổi sáng khi đi làm, trùng hợp thế nào gặp được Tô Chính Đông và Trịnh Lan cùng đi chung thay máy.
Trịnh Lan nói thẳng trong thang máy: "Chính Đông, mẹ không đồng ý cho con đi Bắc Kinh."
"Con phải đi, một mình Niệm Niệm không lo xuể." Tô Chính Đông nói.
Trâu Niệm lắc đầu: "Một mình tôi tự lo được..."
"Tôi nói không được là không được!" Tô Chính Đông quát lại: "Hay là để tôi đến bệnh viện nói cho mẹ biết?"
"Chính Đông, mẹ của con đang ở đây này!" Trịnh Lan không vui quay lại nhìn đứa con trai kém cỏi của mình!
Trịnh Lan nói: "Đang có ý định ly hôn và sắp ly hôn rồi, con vẫn phải trả tiền phẫu thuật của mẹ cô ấy sao? Chính Đông, tiền của mẹ từ trên trời rơi xuống hay sao, ai cũng có thể tùy ý sử dụng?"
"..."
Tô Chính Đông cau mày, "Không phải tiền của con, không liên quan gì đến con."
"Không liên quan đến con?" Trịnh Lan hiển nhiên không tin, bà ta cười khẩy nhìn Trâu Niệm.
Trâu Niệm không có thiện cảm với hai mẹ con này, nhưng cô không thích Tô Chính Đông nhiều hơn mẹ anh ta, Trâu Niệm thở dài: "Bà Trịnh, tôi không dùng tiền của con trai bà để phẫu thuật cho mẹ tôi, không tin thì bà có thể kiểm tra từng khoản chi tiêu của con trai bà, chi phí phẫu thuật không phải là một con số nhỏ, chắc chắn sẽ dễ dàng tìm ra được từ tài khoản của con trai bà."
"Mẹ cứ kiểm tra." Tô Chính Đông gật đầu.
Trịnh Lan: "..."