Trong nháy mắt Nguyễn Duật Nghiêu ngậm lấy vành tai cô, ngón tay di chuyển đến n.g.ự.c cô, ngón tay người đàn ông vặn xoắn khối thịt vừa trắng vừa mềm mại kia, không khỏi hà hơi nói nhỏ vào tai cô: "Cơ thể em thật mềm..."
Trâu Niệm khẽ động đậy, nghe thấy mỗi một chữ của anh nói, toàn thân đều sẽ không khống chế được mà trở nên tê dại.
Trong cơ thể vậy mà lại xẹt qua một dòng chất lỏng nóng ấm...
Cô mở to mắt, trong mắt đầy sự mơ màng. Cô nhìn anh, gần như sắp khóc, nhỏ giọng nói với anh: "Anh nói tôi cứ xem như là đang say, hoặc là đang mơ, nhưng... nếu như sau khi tỉnh lại gặp báo ứng, tôi sẽ không để yên cho anh..."
"Sẽ không... có báo ứng đều tìm đến trên người tôi..." Nguyễn Duật Nghiêu hưng phấn, rõ ràng trong lòng cô cũng đang muốn anh, thật ra cô cũng thích anh. Sự quan tâm đó, có lẽ anh không nhìn lầm. Nếu như không phải là một ly thuốc đau dạ dày, tối nay anh sẽ không như vậy.
Cơ thể anh bao phủ khắp người cô, ôm chặt lấy cơ thể cô. Anh chỉ muốn yêu cô thật tốt, dùng từng bộ phận trên cơ thể mình để yêu cô, thương cô.
Nếu cô đã đồng ý, anh thật sự không còn sốt ruột nữa. Mặc dù cơ thể anh đang kìm nén đến đau đớn, nhưng càng muốn khai phá cô hơn, kết nối với cô, làm cho cô tiếp nhận anh một cách thoải mái, tự nhiên. Anh không muốn cơ thể cô căng cứng xem như là đang hoàn thành nhiệm vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-682.html.]
Hai cánh môi dán vào nhau, Nguyễn Duật Nghiêu đưa đầu lưỡi ra chạm vào cánh môi cô. Trâu Niệm mở to mắt, ánh mắt mơ hồ, nhẹ nhàng mở miệng, tiếp nhận sự xâm nhập của người đàn ông. Anh nhận được phản ứng, đầu lưỡi Nguyễn Duật Nghiêu liền chui vào, chiếm lấy nước bọt trong miệng cô, trao đổi với nhau, âm thanh ái muội ngày càng dày đặc trong phòng ngủ.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu mở rộng hai chân, vật nào đó dưới quần lót càng thêm đau đớn kịch liệt, sưng tấy nhô cao. Anh ở trên người cô, vật nào đó không khỏi trượt qua bụng dưới của cô theo mỗi động tác của anh...
"Thật khó chịu..." Trâu Niệm không biết mình bị làm sao, toàn thân giống như có hàng trăm ngàn con kiến đang gặm cắn, bụng dưới và bắp đùi đụng phải bộ phận đang nhô lên của anh, một trận hoảng sợ làm cơ thể càng nhạy cảm hơn.
Giọng mũi của Nguyễn Duật Nghiêu càng dày hơn, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nhọc, khàn khàn: "Có thích không, em sẽ thích, nói cho tôi biết... có muốn ăn nó hay không, cơ thể em muốn ăn nó rồi..." Nguyễn Duật Nghiêu không hề keo kiệt mà nói lời âu yếm với cô. Trên giường, anh biểu đạt sự yêu thích của mình với cô, Trâu Niệm không phải người phụ nữ quá e lệ, hẳn là rất thích nghe lời âu yếm nhỉ.
Hai gò má của cô càng thêm ửng hồng, cô nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của anh. Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, không khỏi hôn cô càng thêm sâu hơn. Dường như cô rất thích nghe những lời ân ái, vừa vặn anh cũng rất thích nói cho cô nghe.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay cởi áo lót bên trong quần áo của cô ra, ném xuống đất. Trâu Niệm cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, mặc dù trên người đang mặc váy, nhưng không có sự trói buộc của đồ lót, cô cảm thấy toàn thân đều bị anh nắm giữ. Tay của Nguyễn Duật Nghiêu không ngừng vuốt ve, nhào nặn, ma sát cơ thể cô cách lớp váy mỏng: "a..." Trâu Niệm không nhịn được ngửa mặt lên, hai tay theo bản năng vòng qua cổ anh.
"Còn nhớ đêm đó không?" Nguyễn Duật Nghiêu gặm l.i.ế.m xương quai xanh của cô, cái cổ, để lại dấu vết của mình, nói với cô: "Đêm đó em ôm tôi, không để tôi đi..."
Trâu Niệm nhớ lại, giờ phút này bị anh giày vò làm cô nhớ lại toàn bộ...