Nhưng cô ta không... Không dám đối nghịch với Tô Chính Đông.
Chuyện gì cô ta cũng thuận theo anh ta, nhưng thái độ ngoan ngoãn nghe lời này lại càng khiến Tô Chính Đông không thèm liếc mắt nhìn cô ta!
Trâu Niệm nhìn Tô Chính Đông đi tới, cô nhìn thang máy trước mặt, sao vẫn chưa tới nữa?
Thang máy dừng lại ở tầng tám rồi không di chuyển nữa!
Tô Chính Đông cũng thấy, nhắc nhở cô: "Có thể ở tầng tám có người đang chất nhiều đồ mang lên đó, hoặc có rất nhiều người đi vào tháng máy." Nói xong, nắm tay Trâu Niệm, dẫn cô đến một cái thang máy khác.
Tô Tư nhìn Tô Chính Đông dẫn Trâu Niệm tới, cả khuôn mặt tối sầm xuống.
Trâu Niệm không giật tay lại, cô sợ người ta thấy cô và anh ta lôi kéo lại bàn tán thì không tốt lắm.
"Vào đi." Tô Chính Đông nói với Tô Tư.
Hai người phụ nữ đứng ở mỗi bên của Tô Chính Đông, Trâu Niệm cười nhạt, cảm giác này thật sự quá kỳ quái.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tô Chính Đông mở miệng hỏi.
Hai người phụ nữ đều nhìn về phía anh ta, không biết anh ta đang hỏi ai, càng không biết anh ta đang hỏi cái gì.
Mặt Tô Chính Đông quay về hướng Trâu Niệm, thân thể cũng hơi nghiêng qua, nhìn khuôn mặt nhỏ nanh của Trâu Niệm nói: "Chuyện di Bắc Kinh chuyện, tôi đã chuẩn bị xong rồi, còn em thì sao."
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng anh có thể đừng đi cùng tôi được không?" Trâu Niệm nghiêm túc hỏi anh ta.
Tô Chính Đông suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không thể..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-712.html.]
“Tôi rất phản cảm!” Trâu Niệm ăn ngay nói thật.
Đối với Tô Chính Đông, cô hoàn toàn không cần nương tay, hoàn toàn không cần lo lắng anh ta sẽ bị tổn thương, bởi vì da mặt người đàn ông này dày bao nhiêu, Trâu Niệm đã hiểu rõ từ lúc mới quen nhau.
"Tôi không phản cảm..." Tô Chính Đông mím môi, nhướng mày nói: "Lần này đi Bắc Kinh, chúng ta phải sống chung, có lẽ có thể nhân cơ hội này gia tăng tình cảm, nếu không phải lời cô nói lúc nào cũng mang theo gai nhọn, tiếp nhận phần ý tốt này của tôi, tôi sẽ vui đến mức ngủ không yên giấc. Mẹ vợ tôi, nếu có thể mở miệng nói chuyện, nhất định mỗi ngày đều khen ngợi người con rể là tôi, quá xứng chức —— "
Trâu Niệm nhìn sắc mặt Tô Tư xanh xao, không hiểu Tô Chính Đông đang làm gì, cố ý chọc tức em gái nuôi của anh ta?
Vậy mà anh cũng nỡ... Vị kia là phụ nữ có thai, còn vừa mới ra viện, lẽ ra không nên để cảm xúc thai phụ d.a.o động quá lớn.
"Vậy anh cứ kiên nhẫn chờ mẹ tôi trở về từ Bắc Kinh rồi mở miệng khen anh đi." Trâu Niệm nhàn nhạt nói, mẹ có hy vọng bình phục, cô mỗi lần nhớ tới cũng đặc biệt vui vẻ trong lòng.
Thang máy đến, Tô Chính Đông đi ra.
Anh ta bước nhanh ra ngoài, không quay đầu nhìn bất kỳ người nào...
Trong thang máy chỉ còn hai người phụ nữ, có cùng điểm đến là một tầng lầu, cửa thang máy vừa đóng lại, Tô Tư mở miệng, "Cô chính là dùng cách này, lạt mềm buộc chặt với Tô Chính Đông?"
"Cô không hiểu rõ mọi chuyện thì đừng tới chỗ tôi nói bậy!" Trâu Niệm không khách sáo.
"Tôi không hiểu cái gì? Còn cần phải hiểu rõ sao?" Tô Tư quay đầu nhìn Trâu Niệm, bắt đầu châm chọc: "Cô chơi chiêu ở trên người Chính Đông, cẩn thận chơi lửa... Có ngày tự thiêu cháy cả bản thân cô đó! Vậy cũng khá tốt, tôi sẽ không chút khách sáo đứng bên cạnh xem trò vui của cô..."
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm cũng nhìn cô ta: "Biết tôi muốn thấy cô trở thành vợ anh ta biết bao nhiêu không? Cũng nóng lòng giống như mong đợi mẹ tôi bình phục vậy! Cô có thấy ai dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này, mà muốn hoàn toàn dọn ra khỏi nhà họ Tô chưa? Tô Tư, cô đã thích anh ta đến như vậy, chi bằng cô dựa vào bản lĩnh của chính mình đi, tôi không thích anh ta, đừng nói mấy lời kỳ quái này với tôi!"
Thang máy đến tầng, Trâu Niệm đi ra ngoài, không muốn nói nhảm với Tô Tư nhiều hơn nữa, vừa đến tầng là cô giữ im lặng.
Nhưng hiển nhiên, Tô Tư đần đến mức muốn tự tay dạy cô một bài học!