Dãy số của anh nhấp nháy trên màn hình điện thoại của cô.
Trâu Niệm cau mày, cô mơ hồ cảm thấy mình quen thuộc với số điện thoại của anh còn hơn cả số điện thoại của cô, mặc dù không lưu tên nhưng vẫn nhớ rất rõ.
Mê Truyện Dịch
Cô ấn trả lời: “Alo.”
Có lẽ là vì ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu rọi khắp nơi, thế nên thành phố về đêm đẹp vô cùng, điều này khiến cho giọng nói của cô cũng nhẹ đi rất nhiều...
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy quan tâm của Nguyễn Duật Nghiêu: “Mọi chuyện bên đó ổn chứ?”
“Cảm ơn anh... Nhờ anh sắp xếp nên tất cả mọi chuyện đều ổn.” Cô nói, âm thanh mang theo vài phần bất đắc dĩ, và lời cảm ơn không cách nào diễn đạt hết được.
Giữa cô và anh, căn bản không thể nào nói rõ được.
Nghe thấy giọng nói có vẻ phiền muộn của cô, Nguyễn Duật Nghiêu dừng một chút, sau đó mỉm cười: “Trâu Niệm, có phải em cảm thấy mệt mỏi vì mắc nợ tôi không?
Đừng nghĩ như thế, em đã trả rồi, tối hôm qua em đã trả cho tôi. Cách thức trả nợ của em khiến tôi rất vui vẻ, em biết được tôi muốn cái gì, em đã cam tâm tình nguyện, vui lòng mà cho tôi, chỉ như thế là tôi đã sung sướng lắm rồi. Em đừng nghĩ nhiều, đừng vì nó mà cảm thấy mệt mỏi.” Anh nói.
Trâu Niệm nghe anh nói, giọng nói của anh trầm thấp như vậy, âm thanh dễ nghe như vậy, nhưng lời nói lại chẳng hề xuôi tai chút nào.
“Nguyễn Duật Nghiêu, ai nói với anh là tôi vui lòng? Ai nói với anh là tôi đã trả lại cho anh rồi? Sao anh biết được tôi có cam tâm tình nguyện hay không? Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nói rồi, tôi không vui!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-781.html.]
Tôi vô cùng phản cảm chuyện anh bức bách tôi!”
Nghe được giọng nói tức giận của cô, Nguyễn Duật Nghiêu lên tiếng trả lời những chất vấn của Trâu Niệm: “Tôi bức bách em bao giờ? Trâu Niệm, tôi mong em có thể phân biệt được rõ ràng, đâu là dẫn dụ, đâu là bức bách! Tôi cùng lắm chỉ là vì muốn có được thứ mà mình khao khát, thế nên mới dẫn dụ em mà thôi.”
“Anh còn dám nói anh không bức bách tôi à?” Trâu Niệm đột nhiên cảm thấy bi thương, giọng nói của cô còn mang theo cả chút nghẹn ngào: “Anh đối xử tốt với tôi, tất cả mọi chuyện anh đều giúp tôi sắp xếp ổn thỏa, anh cứ tự làm theo ý của mình, anh đã từng hỏi qua ý kiến của tôi chưa?
Càng ngày tôi càng nợ anh nhiều hơn, anh luôn luôn nói tôi chỉ cần ở bên cạnh anh là được, không cần phải để ý tới những chuyện khác. Nhưng mà... Nguyễn Duật Nghiêu... Tôi thực sự không làm được...”
Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Duật Nghiêu im lặng một lúc lâu.
Mãi về sau anh mới lên tiếng: “Xin lỗi, nếu như những lời nói của tôi khiến em buồn thì tôi thừa nhận là mình đã sai.”
“Không, anh không sai...” Trâu Niệm cầm điện thoại di động, đứng trước cửa sổ sát đất. Sau đó, cô chậm rãi ngồi xuống, cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi.
Cô xoay người lại, dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh, một tay ôm chặt lấy đầu gối.
“Tôi không muốn em vì những chuyện tôi làm mà cảm thấy có gánh nặng. Tôi nói tối qua em đã trả lại chỉ là để em cảm thấy thoải mái hơn mà thôi, để em không phải nghĩ mình đã nợ tôi bao nhiêu... Trâu Niệm, vui vẻ một chút, ngày nào em cũng phải sống thật vui vẻ, đừng để tôi nghe thấy âm thanh khổ sở của em.” Giọng nói của anh khàn khàn, còn mang theo cả ý tứ khẩn cầu.
“Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, ngủ ngon.” Trâu Niệm nói xong thì lập tức cúp máy.