Nguyễn Duật Nghiêu không để cho cô xoay người lại, vẫn như cũ đè lên lưng cô, dùng chiếc cằm lún phún râu cọ lên lưng cô, dịch lên trên bả vai, cổ, giọng nói rõ ràng không được vui: “Tôi đang ghen.”
Trâu Niệm không nói chuyện, ghen, anh có quyền gì mà ghen chứ?
“Cho tôi làm một lần, tôi muốn em.” Anh nỉ non, thân thể bắt đầu di chuyển.
Anh vừa làm cô vừa nói: “Về sau đừng nghe điện thoại của anh ta trước mặt tôi, nếu không... tôi sẽ cảm thấy em đang kích thích tôi đấy.”
“A... Ưm... Anh ta... Anh ta là chồng tôi...” Giọng nói của Trâu Niệm trở nên đứt quãng, thân thể bị anh va chạm phát ra những âm thanh vô cùng mập mờ.
Câu nói này hình như kích thích người đàn ông rồi. Anh thay đổi tư thế, một lần nữa đ.â.m xuyên vào thân thể cô, cứ thế đ.â.m vào rút ra càng lúc càng sâu. Nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng của cô, Nguyễn Duật Nghiêu vừa đưa đẩy sau lưng cô, vừa vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhụi tinh tế của cô: “Giờ phút này, anh ta không phải chồng em, tôi mới chính là người đàn ông của em!”
Trâu Niệm bị Nguyễn Duật Nghiêu tinh lực dồi dào dày vò suốt cả một buổi sáng, khiến cô trở nên sức cùng lực kiệt.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô mặc quần áo tử tế, giọng nói nhàn nhạt: “Tối qua điện thoại của anh rung suốt, nhưng tôi thấy anh ngủ nên cũng không đánh thức.”
Nguyễn Duật Nghiêu cầm lấy điện thoại của mình, nhìn một chút, toàn là Trác Địch gọi tới, tổng cộng mười sáu cuộc.
"Cảm ơn." Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết.
Nguyễn Duật Nghiêu dựa nghiêng ở trên giường, thân thể trần trụi. Anh cảm ơn vì cô đã không đánh thức anh, đồng thời cũng đang tự hỏi, Trâu Niệm không gọi anh dậy là vì thấy vợ anh gọi đến nên ghen không muốn anh nghe, hay là không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của anh?
Không biết cô nghĩ gì nhỉ?
Nguyễn Duật Nghiêu đột nhiên mỉm cười, rốt cuộc anh bị làm sao thế, tự nhiên lại đi suy đoán tâm tư của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-842.html.]
Có ý nghĩa gì đâu?
Trâu Niệm đi đến trung tâm thương mại, mua quần áo cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh mặc bộ đồ kia nguyên ngày hôm qua, xuống máy bay, ngồi trong xe, tới bệnh viện, rồi lại về khách sạn, lúc này Nguyễn Duật Nghiêu nhất quyết không chịu mặc lại bộ đồ đó nữa.
Trâu Niệm biết anh thường mặc âu phục nhãn hiệu nào, số đo, áo sơ mi, quần lót.
Cô cầm thẻ của anh, đi mua thứ mà anh cần. Bây giờ cô nghèo lắm, không mua nổi cho anh.
Lúc cô trở lại khách sạn thì cũng đã hơn mười giờ. Trên đường đi, cô gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi thăm tình trạng của mẹ, giáo sư nói tất cả đều ổn định, nhưng chiều muộn cô mới có thể vào trong thăm bệnh nhân.
Nguyễn Duật Nghiêu đi tắm rửa, thay đồ mà Trâu Niệm mới mua.
Mê Truyện Dịch
Cả người anh nhẹ nhàng khoan khoái, đẹp trai vô cùng. Trâu Niệm kéo rèm cửa ra, lát nữa nhân viên dọn dẹp sẽ tới.
Nguyễn Duật Nghiêu đi tới, thân hình thẳng tắp đứng trước cửa sổ sát đất, ôm lấy Trâu Niệm từ phía sau. Anh hỏi cô, khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Tôi tới Bắc Kinh, có phải em vui lắm không?”
“Không hề.” Trâu Niệm nhanh chóng trả lời, rõ ràng là nói dối.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tại sao tôi lại cảm thấy tôi thích em còn nhiều hơn em thích tôi rất nhiều nhỉ.”
Rốt cuộc là bao nhiêu? Nhiều lắm sao?
Anh cảm thấy rất nhiều.
Nhưng mà thực ra đó là bởi vì anh thích cô, anh hoàn toàn không chút kiêng kỵ mà thể hiện điều đó ra. Còn cô, hoàn toàn ngược lại, không chút thể hiện ra một chút nào.