Chiếc áo sơ mi này của anh, cũng chứng minh rằng trên chiếc giường lớn này tối qua, hai người đã từng thật sự triền miên ân ái, cô cũng là trải qua lần này mới biết, buổi sáng, trước mười giờ rưỡi trưa, Nguyễn Duật Nghiêu có thói quen uống một ly cà phê, không uống, anh sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Lúc Trâu Niệm mua quần áo cho anh trở về, thì thuận tiện mua một ly cà phê, nhất định là không bằng loại thường ngày anh hay uống, nhưng anh cũng cố uống, chỉ uống nửa ly, có lẽ là anh thật sự không quen uống loại mùi vị rẻ tiền này.
Nhân viên dọn vệ sinh rời đi, trong phòng khách sạn không còn lại chút dấu vết nào thuộc về anh, đêm qua giống như một giấc mộng, tỉnh lại rồi, thì cuối cùng cũng sẽ chỉ là hư không.....
Trâu Niệm rời khỏi khách sạn, tới bệnh viện thăm mẹ.
Thành phố B.
Nguyễn Duật Nghiêu đáp máy bay, trợ lý Đổng cử xe đợi ở sân bay.
Mê Truyện Dịch
Tài xế lái xe, nhìn người đàn ông mỏi mệt đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, dè dặt hỏi một câu: "Nguyễn tiên sinh, đưa anh đi đâu."
'Về nhà đi...." Anh nhíu mày, nhắm mắt lại.
Thế là tài xế chạy một mạch về hướng nhà họ Nguyễn.
Xe đón anh chạy trên đường lớn thành phố B, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó mở mắt nhìn ra ngoài xe, trong đầu, đều là dáng vẻ của Trâu Niệm, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cùng cánh tay thon dài trắng nõn của người phụ nữ ôm lấy eo anh nói "Bởi vì.....anh quá già rồi", còn anh đưa tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô, trên môi nở nụ cười tươi.
Quen biết cô nhiều ngày như vậy, anh chợt phát hiện, chỉ có khoảnh khắc ôm cô nói chuyện bên cửa sổ vào buổi sáng đó, cô nói "Bởi vì......anh quá già rồi", thì lúc đó cô mới là dịu dàng động lòng người nhất.
Ngày trước, cô chưa từng tháo tất cả phòng bị của mình để đối mặt anh, lúc nào cũng dựng lên một lớp vỏ với tính cách cứng rắn, không dám thể hiện con người thật của mình.
Đối với chuyện anh tới Bắc Kinh, cùng cô trải qua đêm phẫu thuật của mẹ cô, Nguyễn Duật Nghiêu cho rằng, cô chắc là rất vui, chỉ là không thể hiện ra ngoài.
Cô thoạt nhìn, giống như một người có thể chịu đựng được mọi thứ, không sợ gì cả, Nguyễn Duật Nghiêu anh cũng đã từng cho rằng như thế, nhưng buổi tối ngày thứ tư lúc gọi điện thoại cho cô, một tiếng "Nguyễn Duật Nghiêu...." kia của cô nói bằng giọng rất thấp, rồi vẻ muốn nói lại thôi của cô, sau đó lập tức cúp máy, những hành động nhỏ nhặt này, đã khiến anh suy nghĩ rất lâu, cũng vì thế mà thất thần một thời gian dài.
Anh cảm thấy, cô là cần một người đàn ông bên cạnh.
Cô thực ra không kiên cường như thế…..
"Nguyễn Duật Nghiêu....." ba chữ này, đã từng được rất nhiều người gọi qua, kêu lên, nói một cách rất tôn kính, anh cũng đã từng bởi vì ba chữ này, mà quay đầu, nói chuyện với những người không quen biết, rồi không có sau đó nữa. Hoặc là, bởi vì người khác gọi tên này, nên anh quay đầu nhìn lại, rồi lựa chọn coi thường, lảng tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-852.html.]
Trâu Niệm chỉ gọi anh một tiếng, nhưng tiếng đó lại lởn quởn trong lòng anh rất lâu, trực tiếp gọi anh tới Bắc Kinh từ thành phố B.
Bây giờ về thành phố B, anh cũng không dám tin, mọi thứ từ hôm qua tới bây giờ, từ thành phố B tới Bắc Kinh, vậy mà lại đều là những việc anh quả thực đã làm.....
Nhìn thấy xe của tài xế trong nhà dừng ở bên ngoài, mẹ Nguyễn liền biết, có thể là con trai về.
Chồng đang nằm viện, ông cụ phần lớn nếu không có việc thì sẽ không tới, Trác Địch thì đang ở nhà nghỉ ngơi trên lầu.
Con trai lớn đang đi làm, con dâu thì về nhà mẹ, những người khác bình thường ngồi xe, cũng không phải chiếc này.
Nói chung là, mẹ Nguyễn quả quyết chính là con trai út về.
Mẹ Nguyễn ra ngoài, cầm lấy áo khoác vest của con trai, hỏi anh: "Đi đâu thế? Tối qua nghe Tiểu Địch nói, con không ở thành phố B?
Sao đi công tác chỉ có một mình."
"Có chút gấp." Nguyễn Duật Nghiêu chỉ giải thích bằng ba chữ.
Mẹ rất cưng chiều con trai, con trai lớn và con trai út đều cưng, không thiên vị ai.
"Mau lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi đi." Mẹ Nguyễn nói.
Sau đó gọi bảo mẫu nhà mình, mau theo lên lầu xem....
"Không cần, tắm xong tôi sẽ nghỉ ngơi." Nguyễn Duật Nghiêu đi tới giữa cầu thang, thì bảo bảo mẫu không cần theo lên.
Một mình lên lầu, tắm rửa qua loa một phen, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn cơ thể mình trong gương, nhớ tới cơ thể Trâu Niệm, phía dưới của anh, vậy mà lại lập tức phản ứng, có chiều hướng cương lên....
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Trác Địch mặc bộ đồ ngủ gợi cảm đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt m.ô.n.g lung, nhìn chằm chằm người đàn ông trong phòng tắm.
Nguyễn Duật Nghiêu kéo khăn tắm xuống, quấn quanh nửa người dưới.
Trác Địch đi vào, đứng trước mặt anh, dưới lớp áo ngủ mỏng, bộ n.g.ự.c đầy đặn không có bất kỳ sự trói buộc nào, như ẩn như hiện, vô cùng mê người, hai đôi chân dài đẹp, cũng lộ ra tới phần trên bắp đùi, mái tóc dài rối bù, khiến cô ta trông vô cùng gợi cảm.
Giơ hai tay lên, bấu vào bả vai rắn chắc của anh: "Duật Nghiêu, hôm qua anh đi đâu?"