Cô nằm xuống phải mất một lúc mới ngủ được, vậy thì nhân lúc tỉnh táo, nói với bản thân: Dấu son trên áo sơ mi anh, cho dù tìm được một trăm lý do hợp lý rằng nó không liên quan đến nhân cách của anh, để chứng minh cách mà dấu son dính lên đó, thì tất cả đều không liên quan đến cô. Bây giờ việc cô cần quan tâm không phải là dấu son môi, mà là nên quên đi anh, không liên lạc với anh nữa, mượn chuyện dấu son môi này, hoàn toàn thoát khỏi chiếc lưới mà anh dùng mị lực bện ra cho cô, đừng bị anh... Hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.
Vì vậy, cho tới bây giờ Trâu Niệm chưa từng thật sự để ý dấu son đó, cô chỉ là bởi vì dấu son môi này, đầu óc nháy mắt trở nên thông suốt, cho rằng đã đến lúc kết thúc tất cả mọi thứ với anh.
Cô rất rõ ràng, người đàn ông thông minh như Nguyễn Duật Nghiêu, nếu anh thân thiết với phụ nữ ở bên ngoài, rồi sau đó đến Bắc Kinh, vậy cho dù vội vàng đến mấy, anh cũng sẽ nhớ thay một bộ quần áo khác, bởi vì khi một người nào đó chột dạ, họ sẽ đặc biệt cẩn thận, huống chi là Nguyễn Duật Nghiêu.
Suy đoán như vậy, xác suất anh không biết trên áo sơ mi của mình có dấu son lên đến chín mươi chín phần trăm.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lát, Trâu Niệm có động tác trước, cô giơ dù che mưa, đưa tay bắt xe taxi như bình thường.
Khiến cô bực mình chính là, vẫn không có xe taxi trống.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn người phụ nữ bên ngoài xe, khóe môi hơi cong lên, ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi mỏng, tầm mắt nhìn chằm chằm Trâu Niệm đang lo lắng.
“…”
Trâu Niệm tức giận, cảm thấy tình huống bây giờ rất mất mặt, mặc dù cô không nhìn thấy anh, cũng không dám nhìn anh, nhưng trong lòng cô biết, lúc này anh nhất định đang cười cô, cười cô lúng túng khó xử.
Cô quên mất mình từng lưu luyến người đàn ông này, bây giờ trong lòng cô chứa đầy sự tức giận, tức giận thay thế cho lưu luyến.
Bên này không bắt được xe, cô đành phải đi sang bên kia bắt xe.
Nguyễn Duật Nghiêu thấy cô rời đi, mở cửa xe.
Trên xe anh không có dù che mưa, sáng nay thành phố B không có mưa, trên xe riêng cũng không chuẩn bị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-891.html.]
Anh đi thẳng tới nơi này từ tập đoàn, là từ tầng trên tập đoàn trực tiếp xuống bãi đậu xe ngầm.
Không để ý tới nước mưa làm ướt quần áo mình, anh đi về phía cô.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm đứng ở lề đường bên kia, duỗi tay bắt xe, chiếc dù hơi di chuyển một chút, cô lập tức thấy Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh điên rồi sao, tay thì không có dù che mưa, cứ như vậy đi tới chỗ cô.
Người đàn ông càng ngày càng đến gần, trên người cũng bị nước mưa làm cho ướt.
“…”
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn âm trầm, không nói một lời.
Trâu Niệm cũng nhìn anh, tầm mắt nhìn thoáng qua khóe mắt chân mày anh, quét qua gương mặt âm trầm của anh, một chiếc xe taxi trống lái tới, cô vội vàng duỗi tay ra.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay nắm lấy cái tay mà cô vươn ra.
"Anh thả ra!" Trâu Niệm dùng sức hất tay anh ra.
Mái tóc đen nhu thuận được cô xõa ra, theo động tác cô dùng sức tránh tay anh, hơi bị nước mưa làm ướt một chút, cây dù trong tay cô cũng cầm không vững lắm, thời tiết này có chút gió đang thổi.
Xe taxi chạy đi mất...
Nguyễn Duật Nghiêu dùng một tay khác siết c.h.ặ.t t.a.y cô, nâng lên, thon dài có lực của người đàn ông giam cầm ngón tay cô.