Anh cũng giữ lại chút lòng tự trọng cho tôi, đừng để tôi cảm thấy, tôi thiếu nợ anh, chỉ có lên giường với anh mới tính là trả lại. Bây giờ anh rất tức giận, anh mắng tôi không biết xấu hổ từng giả bộ ngây thơ với anh cũng được, mắng tôi lợi dụng tiền tài địa vị của anh rồi xoay người không nhận anh cũng được, tôi đều thừa nhận hết... Là tôi đáng đời! Tiền tôi sẽ trả từ từ, trả cho tới chết, tôi cũng chấp nhận ——"
Tay Nguyễn Duật Nghiêu nắm cổ tay cô, không khỏi dùng thêm sức.
Trong mắt anh phủ đầy đau thương, cô tự mình nói tất cả mọi thứ, không chừa lại cho anh một con đường sống nào.
Cô tàn nhẫn sỉ nhục mình, đây là một cách tự bảo vệ bản thân, cô không cho phép người khác sỉ nhục cô, cho nên tự tàn nhẫn sỉ nhục mình, để cho người khác không có cơ hội sỉ nhục cô.
Mê Truyện Dịch
Nhưng cô càng như vậy đối với chính cô, anh càng không muốn từ bỏ, anh càng đau lòng.
"Thả tôi ra..." Ánh mắt cô khẩn cầu, cổ tay nỗ lực rút khỏi tay anh.
Bên ngoài chiếc dù, mưa nhỏ rơi tí tách, trên mặt đất đều là nước mưa, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu phát hiện, cây dù che mưa mà cô cầm trong tay, bất tri bất giác đã nghiêng qua che mưa cho anh.
Trâu Niệm nhíu mày, rút tay ra...
Nguyễn Duật Nghiêu càng nắm chặt hơn, thậm chí làm đau cổ tay cô, khi cô tức giận tránh thoát, anh duỗi cánh tay ôm cô vào trong ngực, tay đè sau lưng cô, ấn cô vào lòng mình, đôi môi mỏng lạnh như bang của anh, dán lên gò má cô, anh nhắm mắt lại, không nói một chữ nào, chỉ giữ nguyên tư thế này ôm cô.
Cây dù trong tay Trâu Niệm, rơi trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-893.html.]
Bị gió thổi lật.
Anh nhẹ nhàng giật giật, hôn lên môi cô.
Nước mưa rơi xuống, rất nhanh làm ướt quần áo Trâu Niệm, cô không mở mắt ra được, bị anh ôm vào trong ngực, cả người chật vật không chịu nổi, sợi tóc dính vào trên má.
Việc này khiến cô gần như sinh ra ảo giác, dường như thời gian chung quanh đã dừng lại, chỉ còn nước mưa đang rơi tí tách.
Cô không đáp lại anh.
"Em về nghỉ ngơi đi." Nguyễn Duật Nghiêu bỗng dưng thả cô ra, thậm chí ánh mắt như thế nào, cũng không để cô nhìn thấy, người đàn ông xoay người, sải bước rời đi, đi từ trước mắt cô tới bên cạnh xe anh, chưa từng quay đầu nhìn thêm một lần nào nữa.
Trâu Niệm đứng ở ven đường, hai tay ôm mặt, cúi đầu.
Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, không biết rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt...
……
Hướng Dương ở nhà chuẩn bị một nồi lẩu nóng hổi.
Thành phố B mưa dầm, thời tiết vô cùng lạnh, thời tiết này ở nhà mở cửa sổ, hít thở không khí mới mẻ, xem ti vi ăn lẩu là thích hợp nhất.
"Sao em không mang theo dù? Hoặc là gọi cho chị, chị lái xe đi đón em, nhìn cả người em kìa, ướt như chuột lột luôn rồi." Hướng Dương chuẩn bị chén đũa, nói: "Xe chị sửa xong rồi, ngày mai phải đi tìm Tô Chính Đông thanh toán chi phí."
"Bây giờ quả thật em chẳng khác gì ướt như chuột lột." Trâu Niệm thở dài.
Cô đi từ phòng tắm ra, thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, quần ngủ chân dài, áo ngủ cổ tròn tay áo dài đến khuỷu tay, lau tóc ngồi trên ghế sa lon.
Hướng Dương nhìn cô: "Sao đấy? Hình như từ lúc về nhà tâm trạng em đã không tốt rồi..."
"Em gặp Nguyễn Duật Nghiêu ở bên ngoài bệnh viện, anh ấy tới hỏi em, tại sao không nghe điện thoại của anh ấy. Anh ấy gặp phải em, thật ra thì rất xui xẻo, em chính là một người vô cùng tệ..."