Lên xe, xe cũng không nhanh chóng rời đi.
Trợ lý Đổng nhíu mày hỏi: “Nguyễn tổng, chúng ta kịp thời phát hiện ra vấn đề, may mà trước đó đề phòng dán mắt vào, bây giờ những tài liệu này không thể dùng, cho dù phu nhân Trịnh Lan có cho câu trả lời hay không, thì bên phía Hồng Viễn cũng đều sẽ tổn thất một số tiền không coi là nhỏ bởi vì những tài liệu này, tiếp theo đây chúng ta nên làm gì?”
“Đợi một tuần nữa, rồi hãy quyết định.” Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Mê Truyện Dịch
Ánh mắt của anh, nhìn về phía tòa nhà Hồng Viễn, tòa nhà Hồng Viễn dĩ nhiên không đồ sộ nguy nga bằng tòa nhà tập đoàn Nguyễn thị, nhưng, điều mà tòa nhà thu hút ánh mắt anh vào lúc này, đó chính là trong tòa nhà này.....có người phụ nữ anh nhớ nhung.
Trâu Niệm đứng trên lầu, khoanh tay đứng bên cửa sổ với vẻ mặt nhàn nhạt, trên người mặc bộ đồ vest công sở màu trắng, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn xuống dưới lầu, cô nhận ra chiếc xe kia, là xe của tập đoàn Nguyễn thị, bây giờ mới lái đi, vậy tức là Nguyễn Duật Nghiêu rời đi rồi.
Lúc gặp Nguyễn Duật Nghiêu ở cửa thang máy, anh chỉ mở miệng nói một câu, nhưng Trâu Niệm nhận ra, anh bệnh rồi, nghe giọng nói, thì có vẻ rất nghiêm trọng.
Ba giờ chiều, Trâu Niệm bị Trịnh Lan gọi lên lần nữa.
Trâu Niệm đã chuẩn bị xong tâm lý, nếu Trịnh Lan làm khó cô nữa, dùng lời nói sỉ nhục cô không chịu từ bỏ, vậy thì cô chỉ có thể xin nghỉ việc, tin rằng lúc cô không có chút giá trị lợi dụng nào như lúc này, thì khi cô đề nghị xin nghỉ việc, Trịnh Lan nhất định sẽ đồng ý.
Tiền lương kiếm được ở đây, cũng có thể kiếm được ở những nơi khác bên ngoài.
Nhưng nếu như Trịnh Lan không phê chuẩn, cô không xin nghỉ được, thì tiền bồi thường vi phạm hợp đồng lao động, cùng tiền hoa hồng mà Hồng Viễn nợ cô, tính sơ sơ, thì cô cũng phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Đi như vậy, thì không có lời lắm!
Trong phòng làm việc của Trịnh Lan, Trịnh Lan đưa một túi tài liệu cho Trâu Niệm, Trâu Niệm cầm lấy, Trịnh Lan chỉ vào túi tài liệu đó.....nói với thái độ vẫn rất lạnh nhạt: “Đây là tư liệu về những vật liệu nào đó trong xây dựng tòa nhà, là của đối tác uy tín hợp tác với Hồng Viễn chúng ta mấy năm nay, công trình của tập đoàn Nguyễn thị lần này, vật liệu chúng ta mua, vẫn là của công ty này.”
Trâu Niệm chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót điều gì đó, mặc dù cô không biết những lời mẹ chồng nói là có ý gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-921.html.]
“Sáng hôm nay, ông chủ của tập đoàn Nguyễn thị tới tìm tôi, chất vất chuyện vật liệu của chúng ta xảy ra vấn đề, lô vật liệu đó có phải của Hồng Viễn chúng ta mua không.
Tôi đã lập tức phái người đi điều tra, lô vật liệu có vấn đề đó cũng không chắc là của Hồng Viễn chúng ta mua, vật liệu chúng ta mua, vẫn còn đang trên đường, chưa tới thành phố B, còn về lô vật liệu có vấn đề này đến từ đâu, vậy thì phải hỏi bản thân ông chủ Nguyễn rồi, ở thành phố B, người có bối cảnh không chỉ một mình nhà họ Nguyễn của anh ta, nói cho anh ta biết ---- đừng có ý vu cáo hãm hại Hồng Viễn!”
Trâu Niệm nghe xong, vậy mà lại nghe hiểu từng câu từng chữ của Trịnh Lan.....
Nhìn điệu bộ của Trịnh Lan lúc này, lại cộng thêm ánh mắt đầy căm hận khi nhắc tới Nguyễn Duật Nghiêu của Tô Chính Đông lúc ở cửa thang máy sáng hôm nay, thì có thể biết, mối bất hòa giữa nhà họ Tô và Nguyễn Duật Nghiêu, tuyệt đối không phải chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi.....
Trịnh Lan tiếp tục nói: “Cô đi ----- đem những bằng chứng này, nói cho Nguyễn Duật Nghiêu biết!
Hồng Viễn chúng ta nhiều năm nay luôn trong sạch minh bạch trong phương diện hợp tác, trước giờ chưa bao giờ ôm tâm tư xấu xa hãm hại ai đó!”
Trâu Niệm cầm lấy tư liệu, chỉ cảm thấy đây là một củ khoai nóng phỏng tay.
Nếu không phải có chuyện này, thì chắc chắn, Trịnh Lan sẽ không giữ lại cô ở Hồng Viễn đâu.....
Có thể không rời đi, cô tạm thời vẫn là không muốn rời đi, muốn thuận lợi cầm được tiền hoa hồng từ dự án của Nguyễn thị, bởi vì dự án này, mà chính thức qua lại với người đàn ông Nguyễn Duật Nghiêu này, đã xảy ra rất nhiều chuyện sau đó, nếu không lấy được số tiền này, thì cô sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.
Cũng có lỗi với người nào đó, người đàn ông vì cô mà từ bỏ công trình nhường lại cho Hồng Viễn làm.
Rời khỏi Hồng Viễn, Trâu Niệm đặt tư liệu vào túi xách, gọi chọ trợ lý Đổng của tập đoàn Nguyễn thị, hỏi thử xem, Nguyễn Duật Nghiêu có phải ở công ty không, vấn đề này, Trịnh Lan là muốn cô đại diện cho Hồng Viễn, đích thân cho một lời giải thích trước sự chất vấn của Nguyễn Duật Nghiêu, cô cần phải làm tốt, đây là công việc nghiêm túc.
Trợ lý Đổng nói cho Trâu Niệm biết qua điện thoại: “Cô Trâu, rất xin lỗi, Nguyễn tổng không ở công ty, bây giờ chắc là đã về căn hộ của anh ấy, cô có thể gọi cho Nguyễn tổng.”
Nhấn nút tắt máy, anh về căn hộ rồi, làm sao đây, căn hộ của anh, cô phải đi sao?