Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 92:2

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trâu Niệm nhìn túi tài liệu trong tay mình, đây là công việc của cô, thứ cầm trong tay này là một nhiệm vụ khó giải quyết.

Con người Trịnh Lan này có bao nhiêu thông minh?

Mỗi một người trước mặt bà ta, đều sẽ có chỗ để thể hiện thích hợp, một khi không còn chỗ để thể hiện, thì sẽ bị bà ta vứt bỏ, bà ta sẽ lập tức trở mặt không nhận người.

Tô Tư chính là một ví dụ, Tô Tư vẫn luôn không dám để lộ việc cô ta yêu Tô Chính Đông trước mặt Trịnh Lan, việc cô ta yêu thầm Tô Chính Đông có lẽ đã không phải chuyện một hai năm, nhưng lại lo lắng mẹ nuôi phu nhân Trịnh Lan của cô ta biết, sau đó đuổi cô ta đi.

Còn giá trị duy nhất tồn tại trong mắt Trịnh Lan của Tô Tư chính là Trịnh Lan muốn đứa con gái nuôi này, gả cho một người đàn ông có thể giúp đỡ Hồng Viễn trong tương lai, nhất định phải là người đàn ông có dính dáng tới chính phủ AA.

Mỗi một chuyện Trịnh Lan làm bây giờ, đều là vì con trai bà ta, mở con đường trong tương lai cho Tô Chính Đông.

Cô vẫn đứng bên đường do dự, có cần tới căn hộ của anh tìm anh không, nếu đi tìm anh, anh nhất định sẽ hiểu lầm nhỉ?

Cô rất sợ mình không nói lại anh, rồi lại bị anh quấy nhiễu khiến tâm loạn.

Điện thoại reo lên.

Là số điện thoại cá nhân của trợ lý Đổng vừa rồi, gọi lại.

“Xin chào, trợ lý Đổng.” Trâu Niệm bắt máy.

“Cô Trâu, tôi vừa mới gọi cho Nguyễn tổng, nói cô Trâu tìm Nguyễn tổng có việc.

Nguyễn tổng bảo tôi chuyển lời cho cô ý của anh ấy, bây giờ cô Trâu có thể tới đó, có điều phải tới căn hộ của Nguyễn tổng trong vòng ba mươi phút, bởi vì Nguyễn tổng rất nhanh thì sẽ có việc phải tạm thời rời khỏi thành phố B, cô tới trong vòng ba mươi phút là tốt nhất.”

Mê Truyện Dịch

“Đúng vậy, rời khỏi thành phố B, cụ thể là làm gì thì tôi đây vẫn không biết, có lẽ là chuyện cá nhân, có lẽ là chuyện công bí mật.

Tôi đã chuyển ý của anh ấy rồi, cô Trâu, tôi cúp máy trước.” Trợ lý Đổng nói.

Trâu Niệm gật đầu: “Được, cảm ơn cô.”

“Đừng khách khí.” Trợ lý Đổng cúp máy.

Rời khỏi thành phố B, anh đột nhiên rời khỏi thành phố B làm gì, mà còn đi vào buổi chiều, Trâu Niệm nhìn thời gian.

Có điều bây giờ, cô cần phải tới đó một chuyến.

Nguyễn Duật Nghiêu rời đi, cô cũng không biết bao lâu anh mới trở lại, nhiệm vụ Trịnh Lan giao, từ đầu tới cuối đều vô cùng cấp bách, phải đặt ở vị trí ưu tiên hàng đầu.

Vẫy tay gọi một chiếc taxi, cô lên xe.

Đi thẳng tới căn hộ của Nguyễn Duật Nghiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-922.html.]

Trâu Niệm tìm được địa chỉ, đã tới đó mấy lần, nhưng, lúc đứng ở cửa mới đột nhiên nhớ ra, mình không có chìa khóa, nên không vào thang máy đi được.

Nhìn thời gian, cô tới đây chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

Vậy thì, Nguyễn Duật Nghiêu chắc hẳn vẫn còn trên lầu, chưa đi.

Không tốt khi gọi điện thoại gọi anh xuống đón cô, nên cô chỉ có thể đợi một lúc, có người vào thang máy, thì thuận tiện vào theo rồi nhấn tầng Nguyễn Duật Nghiêu ở.....

Mắt thấy thời gian đã lập tức sắp trôi qua, cô không dám chọc giận anh, dù sao thì hôm qua còn khiến anh tức giận, hôm nay ngộ nhỡ thái độ của anh không tốt, vậy thì cô khó mà hoàn thành công việc.

Móc điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của anh.

Trâu Niệm khóc trong lòng nhớ lại, tối qua mình đã từng nghĩ, số điện thoại của anh đừng xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô, bây giờ, số điện thoại của cô, lại phải xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh.

Cũng từng nghĩ đừng có bất kỳ chuyện nào làm cầu nối qua lại cho cô và Nguyễn Duật Nghiêu nữa, nhưng túi tài liệu trong tay bây giờ lại trở thành cầu nối qua lại này.

Cô nhấn gọi.

“Em tới rồi?

Hay là chưa tới?” Anh hỏi.

Giọng nói trầm thấp, lại không có chút dịu dàng nào trong đó, mà có chút lạnh lùng, hỏi cô một câu rất máy móc.

“Tôi tới rồi, ở tầng một, không vào thang máy được.” Trâu Niệm nói.

Lúc này có người đi vào từ cửa lớn khu chung cư, một người phụ nữ dẫn theo đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, muốn vào thang máy.

Trâu Niệm liền không đợi Nguyễn Duật Nghiêu nói chuyện, lập tức nói: “Vừa hay có người muốn lên lầu, tôi cùng nhau vào.”

Sau khi nói một tiếng “Cảm ơn” với người mẹ dẫn theo con này, thì Trâu Niệm liền đi vào.

Thang máy vẫn luôn đi lên.

Bé gái khoảng bốn năm tuổi nói với mẹ cô bé bằng giọng con nít ngây ngô: “Mẹ, con có phải bé gái xinh đẹp nhất không.....”

“Dĩ nhiên phải rồi.” Mẹ đứa bé dỗ dành con gái.

Người mẹ trẻ kia ngại ngùng cười với Trâu Niệm, Trâu Niệm cũng cười, cảm thấy đứa bé gái này rất đáng yêu, người làm mẹ dỗ dành con gái mình, khen như thế cũng không có gì, ai không yêu con gái mình?

Ai cũng đều sẽ cảm thấy con gái mình chính là thiên thần nhỏ đáng yêu nhất.

Bé gái tiếp tục hỏi: “Vậy cha có phải là người cha đẹp trai nhất không.....”

Loading...