Nguyễn Duật Nghiêu ngồi ở trên sô pha, nghiêng người hút thuốc, áo choàng tắm của anh từ từ trượt khỏi vai. Bây giờ chỉ cần anh đứng lên là hạ thân sẽ lập tức lộ ra ngoài.
Trâu Niệm lấy những thứ trên bàn cạnh giường ngủ, thuốc khử trùng và bông gòn.
"Chỉ có những thứ này thôi sao?" Trâu Niệm hỏi anh.
"Chỉ có những thứ này." Anh nói.
Trâu Niệm hít một hơi, sau vai của anh có một vết thương khá đáng sợ, lúc này vẫn còn có chút m.á.u tươi chảy ra. Chắc là vì vừa rồi anh tắm rửa không để ý nên vết thương mới bị ngâm nước thành tình trạng như thế này.
Cô nhìn vết thương của anh, chân cũng như mềm nhũn ra.
“Sao lại bị thế này?” Trâu Niệm hỏi một câu.
Nguyễn Duật Nghiêu ngậm miệng không đề cập tới, Trâu Niệm thức thời không hỏi nữa, tiếp tục giúp anh xử lý vết thương.
Nhưng đối với vết thương này, cho dù đã cầm m.á.u nhưng không có đồ băng bó thì vẫn sẽ chảy m.á.u ra.
Trâu Niệm nói muốn xuống dưới nhà mua băng vải, hoặc là băng gạc gì đó để băng bó cẩn thận, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nói: “Không kịp nữa rồi, không cần đi đâu.”
Nguyễn Duật Nghiêu hút thuốc xong thì ném đầu thuốc vào trong gạt tàn. Trâu Niệm giúp anh xử lý vết thương trên bả vai, Nguyễn Duật Nghiêu lẳng lặng cảm nhận bàn tay của cô lướt nhẹ qua lưng mình. Mỗi khi các ngón tay của cô chạm phải da thịt anh thì anh đều cảm nhận được cảm giác vô cùng vi diệu.
Anh nhắm mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, nghiêng đầu nhìn cô. Đây là loại cảm giác gì? Gần trong gang tấc, mong mà không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-932.html.]
Trâu Niệm cảm nhận được ánh mắt của anh thì lông mi khẽ giật giật. Cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy được ánh mắt nóng rực của anh, trái tim cô không tự chủ được mà đập rất nhanh.
Sau khi nhanh chóng xử lý vết thương trên lưng anh, cô lại kéo áo choàng tắm của anh lên. Trâu Niệm quay người đi, xấu hổ đặt bông gòn và thuốc xuống, Nguyễn Duật Nghiêu cũng theo đó đứng lên.
Mê Truyện Dịch
Cô cầm túi đựng tài liệu lên, mở ra đưa cho anh.
Nguyễn Duật Nghiêu tiếp nhận, nhưng cũng không nhìn.
“Tốt xấu gì thì anh cũng nên xem một chút chứ.” Cô nói.
Nguyễn Duật Nghiêu đi tới trước tử quần áo, đứng quay lưng về phía cô. Anh cứ thế mà cởi bỏ áo choàng tắm, ném sang một bên giường, thân thể lõa lồ đưa lưng về phía Trâu Niệm, thản nhiên tìm quần áo.
Trâu Niệm đối mặt với tình huống này, không biết nên làm thế nào bây giờ. Cô nhắm mắt lại, một lát sau lại chậm rãi mở mắt ra.
Thân thể của anh cân xứng rắn chắc, xương cốt khiến có ngoại hình của anh hết sức mê người. Cô cũng đã nhìn thấy tấm thân này vài lần, cũng khá quen thuộc với nó.
Trước đây hai người đã từng quấn quýt lấy nhau... Thế nên không nhất thiết phải trốn tránh.
“Em cứ nói thẳng cho tôi biết ý của phu nhân Trịnh Lan là gì là được.” Anh lấy một chiếc quần lót nam ra, cúi người mặc vào, sau đó lại lấy một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, chậm rãi mặc lên.
Ngón tay thon dài của người đàn ông cài đến cúc giữa của áo thì dừng lại, đi tới trước mặt cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Bả vai tôi đau, em có thể giúp tôi một chút không?”
Trâu Niệm lùi lại một bước, cơ thể anh áp sát vào người cô, ép cô vào giữa cơ thể anh và chiếc giường lớn trong căn phòng này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay đan chặt lại, hi vọng anh có thể bình thường một chút, nhưng ánh mắt của anh vẫn nóng rực, hoàn toàn không có ý tứ dừng lại.