Nguyễn Duật Nghiêu tiến lên thêm một bước nữa, thân thể nam tính của anh triệt để ép sát cô, bao bọc cô giữa thân thể mình và giường, không còn một khe hở nào...
"Nguyễn Duật Nghiêu ——" Trâu Niệm không thể nhịn được nữa, thấp giọng gọi tên của anh.
Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày, môi mỏng áp sát vào má cô, quay đầu thở vào môi cô, nhìn cô chằm chằm: “Tôi rất thích nghe em gọi tên của tôi...”
Trâu Niệm tránh sang một bên, thân thể của anh cũng theo đó mà dịch sang một bên.
Trâu Niệm phát hiện, xê dịch thật ra không phải là một hành động sáng suốt, bởi vì anh chỉ cần tùy tiện vươn tay ra là đã có thể dễ dàng nhốt cô vào một góc rồi. Thân thể của anh hơi cúi xuống, cô cảm thấy lát nữa nếu như cô không chống đỡ nổi thì nhất định sẽ ngã lên chiếc giường lớn của anh.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Nguyễn Duật Nghiêu cong môi: “Tôi chỉ bảo em giúp tôi cài cúc áo sơ mi thôi mà, không có ý gì khác. Mặc dù đây là trong phòng ngủ của tôi... Nhưng mà em cũng đừng nghĩ nhiều, hiện giờ... nơi này của tôi không muốn em.” Anh vươn tay nắm lấy tay cô, sau đó... đặt tay cô lên hạ bộ của mình.
“Anh thần kinh à?” Trâu Niệm khẽ chửi mắng một câu, vội vàng rút tay về, sắc mặt đỏ bừng.
Không muốn mà chỗ đó của anh lại dựng đứng lên như vậy à?
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, hỏi Trâu Niệm: “Em đừng giận tôi, được không?”
Dáng vẻ của anh mập mờ như vậy, nhưng lại hỏi một câu như thế này, Trâu Niệm thực sự không biết phải làm thế nào. Trái tim cô như mềm nhũn ra, dở khóc dở cười... Cô giận anh sao?
“Tôi đến đây để nói chính sự với anh đấy.”
Cô chớp chớp mi, không dám nhìn anh, anh cách cô quá gần. Đêm đó ở Bắc Kinh, khi anh đang ngủ say, cô đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn đó của anh rất lâu, khắc ghi hình dáng đó vào trong tâm trí.
Môi của anh, hai người cũng đã từng hôn môi mấy lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-933.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ của Trâu Niệm thì khẽ mỉm cười, nụ cười ôn nhu của anh như gió xuân thổi lên gương mặt cô: “Tôi biết là em tới nói chính sự, tôi cũng không có ý định làm những chuyện không đứng đắn với em...” Anh cúi người, bờ môi nhẹ nhàng hôn lên cổ cô một chút.
Ngay lúc Trâu Niệm chuẩn bị nổi giận thì anh lại rời khỏi người cô, ngồi xuống ghế sofa.
Anh ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã cầm lấy đồng hồ, đeo lên tay.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi sẽ không làm khó dễ em, nhưng hôm qua em thực sự đã làm cho tôi rất tức giận. Trâu Niệm, tôi không cần em phải xin lỗi tôi, bởi vì những lời em nói đều đúng, ngoại trừ chuyện em đã hiểu lầm tâm ý của tôi.
Lại đây... Cài cúc áo sơ mi cho tôi, bả vai tôi thực sự hơi đau.”
Trâu Niệm không nhúc nhích.
Bây giờ bả vai đau rồi?
Vừa rồi lúc anh đối xử với cô như thế, sao bả vai không đau?
Nguyễn Duật Nghiêu kiên trì, ánh mắt chấp nhất.
“Phu nhân Trịnh Lan bảo tôi nói cho anh biết...”
“Im miệng!” Anh cắt ngang lời cô, biểu cảm không vui.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu vươn tay ôm trán, không nhìn Trâu Niệm mà từ từ nhắm hai mắt lại: “Trâu Niệm, tôi đối xử với em rốt cuộc là như thế nào, trong lòng em hẳn là biết rõ. Tôi chỉ nhờ em cài cúc áo sơ mi cho tôi thôi, thực sự khó khăn đến như thế sao?
Nếu em cảm thấy giúp đỡ tôi một chút là chuyện khó khăn đến thế, vậy thì bây giờ em có thể rời đi ngay lập tức.” Anh nói.