Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trâu Niệm nghe đến đây thì hai mắt tràn ngập vẻ đáng thương và cự tuyệt, hi vọng anh đừng làm như thế!
Nguyễn Duật Nghiêu hôn lên môi cô, nắm chặt lấy cánh tay của cô, không cho cô cơ hội nhúc nhích. Một tay khác của anh cầm lấy tay cô, bắt tay cô đặt lên nơi đó của mình. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác bàn tay của Trâu Niệm đang vuốt ve thân thể anh. Mặc dù cô không hề nguyện ý, nhưng mà những đầu ngón tay của cô thực sự đang vuốt ve anh...
Anh dịu dàng hôn lên môi cô, thân dưới đã dựng đứng lên. Anh cưỡng chế đặt tay của cô lên nơi đó của mình, để những ngón tay của cô vuốt ve thứ có hình dáng to lớn của anh. Hô hấp của Nguyễn Duật Nghiêu càng lúc càng trở nên gấp gáp, nhịp tim cũng đập càng lúc càng nhanh.
Tim Trâu Niệm cũng đang đập thình thịch, cô xấu hổ nhắm chặt mắt lại, lắc đầu liên tục, miệng không ngừng cầu xin: “Đừng mà... Nguyễn Duật Nghiêu, anh vừa nói anh có chuyện phải đi mà... Anh mau đi đi...” Cô vừa vùng vẫy vừa nhắc nhở anh.
“Vẫn chưa tới thời gian, tôi nói sớm một tiếng. Hôn tôi... Nói em muốn tôi... Tôi sẽ cho em tất cả...” Nguyễn Duật Nghiêu nhắm mắt lại, kéo thân thể của cô lại gần sát bản thân mình. Anh nằm xuống cạnh cô, vào thời gian này, anh không muốn cô có quá nhiều chống cự, bởi vì thân thể của anh không chịu nổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-942.html.]
Cả người cô ghé vào trong lồng n.g.ự.c của anh, bị anh đè xuống không thể nhúc nhích. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập thình thịch, nhịp tim của anh vô cùng mạnh mẽ, có lẽ anh đang rất khát vọng, rất khát khao được làm chuyện kia. Nhưng mà Trâu Niệm không thể nào vượt qua được, anh cứ hết lần này đến lần khác sử dụng loại phương thức mập mờ này, xông phá phòng tuyến cuối cùng của cô!
Một tay Nguyễn Duật Nghiêu nắm lấy eo cô, ôm cô lên, để cô quỳ gối giữa hai chân của anh. Không gian trên ghế sofa rất lớn, đủ để anh có thể bày ra đủ loại tư thế.
Nguyễn Duật Nghiêu mở mắt ra, hôn lên gương mặt của cô, âm thanh khàn khàn gợi cảm: “Lần nào em cũng bày ra vẻ mặt vô cùng không tình nguyện như vậy. Trâu Niệm... Em nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút đi, chúng ta đều là người trưởng thành, tôi muốn cái gì, tôi muốn cho em cái gì, chẳng lẽ em không biết sao? Tôi chỉ có một người phụ nữ là em, mà em cũng chỉ có một người đàn ông là tôi, chúng ta ở bên nhau như thế này đâu có vấn đề gì? Thân thể của em không hề cho Tô Chính Đông, thân thể của tôi cũng không cho Trác Địch. Rồi còn cả người phụ nữ tên là Trương Chương mà em và Tô Chính Đông đưa tới cho tôi nữa, thêm cả những người phụ nữ khác, tôi không nhìn trúng bất cứ ai cả, tôi chỉ để ý một mình em thôi, em còn muốn như thế nào nữa?
Tôi chỉ giao bản thân mình cho một mình em...”
Nghe Nguyễn Duật Nghiêu nói câu này, Trâu Niệm không nhịn được mà cười lạnh: “Chỉ giao bản thân cho một mình tôi?” Cô hừ một tiếng, muốn nhân cơ hội này đánh tan sự nhiệt tình của anh: “Anh đang nói đùa cái gì thế? Chắc là anh không phát hiện ra nhỉ. Hôm ở Bắc Kinh, anh đã để lại một chiếc áo sơ mi, Nguyễn Duật Nghiêu, trên chiếc áo đó có dính son môi, là màu son môi của phụ nữ vô cùng rõ ràng, vậy mà bây giờ anh lại dám nói với tôi là anh chỉ có một người phụ nữ là tôi? Anh dám nhận mình là người sạch sẽ? Còn nói chỉ giao bản thân mình cho tôi à?
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu, anh cút ngay cho tôi!”