Thật ra thì cô hoàn toàn không cần phải nói rõ những chuyện này với Tô Tư, nhưng cô hy vọng Tô Tư có thể tranh thủ cho hạnh phúc của cô ta, thuận nước đẩy thuyền, khiến Tô Chính Đông đồng ý ly hôn với cô, dù sao trong bụng của Tô Tư, có lợi thế là đứa bé.
Hai người ngồi chung một chỗ ăn hết bữa trưa, từ trước tới nay, lần đầu tiên hài hòa đến như vậy.
………
Buổi chiều, giờ tan tầm.
Thời tiết bên ngoài vẫn hơi nóng, Hướng Dương đi hẹn hò với anh trai của bạn cô ấy, gần như đã xác định quan hệ người yêu, trước tiên cả hai tìm hiểu sở thích lẫn nhau.
Trâu Niệm về nhà một mình.
Cô còn chưa vào chung cư, tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía tiệm thuốc...
Buổi sáng đi làm cô đi cùng với Hướng Dương, cô nhìn tiệm thuốc vài lần, không có dũng cảm đi mua.
Cô sợ mình thật sự mang thai.
Nếu cô mang thai, thì làm sao bây giờ.
Nhất định không thể sinh ra...
Trong lòng cô thấp thỏm, vẫn đi về phía tiệm thuốc.
Mua một cái que thử thai, hai mươi bảy tệ, người phục vụ nói, cách kiểm tra này khá chính xác, cho dù không kiểm tra vào sáng sớm cũng sẽ rất chính xác...
Cô cầm que thử thai về đến nhà.
Lên tầng, cô theo thói quen vào phòng tắm rửa trước, thay quần áo mặc ở nhà thoải mái, mở hộp đựng que thử thai, xem hướng dẫn sử dụng, sau đó cô đi vào phòng vệ sinh.
Buổi tối.
Cô không biết mình ngủ tới mấy giờ, bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức.
Trâu Niệm nghe máy thì nhận ra Nguyễn Duật Nghêu gọi tới, anh nói, mới vừa họp xong, chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi, lại có người nói với anh, đặc biệt sắp xếp một tiệc rượu cho anh, anh rất do dự, không biết có nên đi hay không?
Mê Truyện Dịch
"Anh đang hỏi tôi à?" Trâu Niệm đứng dậy.
"Em đang ngủ?" Anh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-991.html.]
Trâu Niệm đã tỉnh táo, dựa vào giường, "Ừm, bây giờ đã dậy rồi."
"Em hy vọng tôi nghỉ ngơi ở khách sạn, hay đi đến tiệc rượu đó?" Anh nói.
Giọng anh rất êm tai, cũng rất dịu dàng, Trâu Niệm cảm thấy, hôm nay tâm trạng anh dường như không tệ.
Cô lắc đầu: "Không biết, tự anh quyết định đi, nếu mệt mỏi, thì trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm chút."
“Chỉ vậy thôi?” Anh không hài lòng.
“……”
Trâu Niệm biết anh muốn nghe cái gì, nhưng cũng không biết mình đoán có đúng không.
Lần nữa nằm lại trên giường, nói: "Đừng đi tham gia tiệc rượu đó, về khách sạn nghỉ ngơi sớm chút! Bởi vì tham gia tiệc rượu anh sẽ phải uống rượu, rượu dễ khiến người ta say, tiệc rượu của đàn ông các anh hơn phân nửa sẽ có phụ nữ, cho nên anh đừng đi." Trâu Niệm vì làm anh vui vẻ, thuận miệng bịa vài câu.
Nguyễn Duật Nghiêu rất hài lòng, "Vậy... Tôi không đi."
"Tôi nói giỡn với anh thôi!" Trâu Niệm lập tức nói, đàn ông nên đi xã giao thì vẫn phải đi, cô hy vọng anh đừng cân nhắc đến sự tồn tại của cô, bởi vì tồn tại giống như tình nhân yêu đương vụng trộm này, đối với cả hai mà nói, không hề có chút ý nghĩa gì nào.
Anh nói không đi, rất mệt, hy vọng tối nay thức suốt đêm xử lý xong mọi chuyện, mau chóng trở về thành phố B.
Trâu Niệm dặn dò một câu... Anh chú ý thân thể, đừng thức đêm.
Nguyễn Duật Nghiêu rất thỏa mãn, nghe Trâu Niệm quan tâm, khiến anh vô cùng có cảm giác an tâm.
Sau khi hai người đều nói "Ngủ ngon", Trâu Niệm lại chậm chạp không tắt máy, Nguyễn Duật Nghiêu bên kia điện thoại cũng im lặng, không biết Trâu Niệm như thế nào, anh nhẹ giọng hỏi, Trâu Niệm cũng không mở miệng.
Ngực Nguyễn Duật Nghiêu hơi nhói đau, cảm giác cô có tâm sự này, lần nữa khiến anh nghiền ngẫm suy đoán.
Lần trước ở Bắc Kinh, cô kêu tên anh, sau đó cũng giữ im lặng giống bây giờ, cho nên anh lo lắng cho cô, lập tức bay đến Bắc Kinh, ở cạnh cô người cố gắng giả vờ mình kiên cường nhưng thật ra rất mệt mỏi rất nhát gan, vượt qua một buổi tối quan trọng.
Lần này, cô không nói câu nào, Nguyễn Duật Nghiêu lo lắng.
“Không có gì, anh trở về sớm một chút…” Cô nói.
Trái tim Nguyễn Duật Nghiêu như thể đang tan ra, mềm nhũn hóa thành một vũng nước...
"Được." Anh chỉ nói một chữ.