Đầu đông gió lạnh thổi,  liền đổ bệnh.
 
Nghe tin , ai nấy đều kéo tới,  thăm hỏi  dò xét.
 
Ta bệnh, khắp nơi đều ngấp nghé.
 
Tần Quyên là  đầu tiên chạy đến ngay đêm ,   nhận lễ, tiếp khách,  để ai  phiền.
 
Ta  nàng xử lý công việc   đấy, trong lòng nảy sinh suy nghĩ khác.
 
Ban đêm nàng nhất quyết ngủ bên cạnh ,  khàn giọng hỏi:
 
“Ngươi và Dương Thanh Tiêu  định chuyện hôn sự ?”
 
Tần Quyên bĩu môi,  vui khi nhắc đến:
 
“Hắn ngày  cùng ngươi hủy hôn, cũng   danh , ít ai còn tới cầu hôn. Hắn cũng  từng  chuyện định  với , di mẫu  lòng sắp xếp nhưng biểu ca  phối hợp, hơn nữa…”
 
“Hơn nữa cái gì?”
 
Giọng nàng nhỏ xuống:
 
“Hơn nữa,    lấy .    còn phụ mẫu,  nương nhờ  khác,  còn cách nào.”
 
Ta thở dài, xoa đầu nàng, nàng thuận thế ôm eo , vùi mặt  vai .
 
“Nếu  thật sự là   của tỷ thì   bao.”
 
Trong lòng  mềm xuống.
 
Lần đầu gặp nàng, nàng  bên Dương Thanh Tiêu, kiêu ngạo khoe khoang với .
 
Về  luôn  tươi với  như chẳng  muộn phiền gì.
 
Thì ,    rõ.
 
Ta vỗ vai nàng, gọi nàng ngẩng đầu  .
 
Đôi mắt như nai con  ngấn lệ.
 
Ta khẽ lau khóe mắt cho nàng:
 
“Phó thủ của    đang ở nhà chờ sinh, hiện thiếu , A Quyên  nguyện ý qua giúp  ?”
 
Mắt Tần Quyên sáng lên,     xong  gật đầu liên tục.
 
“Nếu theo   việc, sẽ  vất vả,   e rằng ít  lúc rảnh.”
 
Nàng nắm tay :
 
“Ta nguyện ý,  cũng  sợ khổ. Ở bên di mẫu,  từng  họ dạy biểu ca buôn bán, biểu ca  hiểu thì  đều hiểu. Tỷ hãy nhận  .”
 
Ta gật đầu: 
 
“Được,  sẽ  với Dương bá mẫu, chờ  khỏi bệnh, sẽ đưa ngươi  thương hội. Trước tiên ngươi theo  khác học một…”
 
Nàng lập tức ôm chặt , khiến  thở   .
 
Sau khi  khá hơn, liền  thư cho Dương bá mẫu.
 
Tần Quyên cả ngày quấn lấy , ngay cả thuốc cũng  đút cho  uống.
 
Buổi chiều hôm gửi thư , Dương Thanh Tiêu  tới cửa.
 
Hắn vẫn bộ mặt khó coi,  Tần Quyên cũng chẳng tử tế.
 
Tần Quyên  hề sợ hãi, đối mặt với :
 
“Biểu ca, chờ A Quyên  thành tựu,   nhất định sẽ báo đáp di phụ di mẫu.”
 
Dương Thanh Tiêu  đáp nàng,  lạnh giọng với :
 
“Ngươi còn  dạy hỏng bao nhiêu cô nương nữa? Một ngươi, một Trình Tầm Ý, đều  an phận, các ngươi chạy  thương trường, trong nhà ai lo?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-phu-khong-duoc-thi-doi/8.html.]
Ta quấn áo choàng, ôm lò sưởi nhỏ, :
 
“Ta thấy ngươi cũng hợp lắm đó.”
 
15
 
“Ngươi!” 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Dương Thanh Tiêu ném quà trong tay lên bàn: 
 
“Bá phụ thật hồ đồ, dạy ngươi thành  thế . Nếu ai cũng như ngươi, xuất đầu lộ diện,  an phận trong khuê phòng thì nam nhân còn  chỗ nào để phát huy?”
 
Ta chớp mắt, khẽ tặc lưỡi: 
 
“Vậy thì ngươi… an phận trong khuê phòng ?”
 
Sắc mặt  càng đen.
 
Ta khó hiểu: 
 
“Thật lạ, ngươi giận cái gì? Ta   trói tay trói chân ngươi, cũng chẳng ngăn cản ngươi  việc.”
 
Dương Thanh Tiêu hít một  thật sâu: 
 
“Đến giờ ngươi vẫn  hiểu,  đang đợi ngươi gả cho .”
 
Ta  khỏi kinh ngạc: 
 
“Chúng  giải trừ hôn ước từ tám trăm năm  , ngươi mất trí nhớ ?”
 
Tần Quyên  cạnh bật  lạnh.
 
Dương Thanh Tiêu  , ánh mắt trầm xuống, nghiêm túc: 
 
“Ta chỉ mong ngươi giống một tiểu cô nương bình thường. Chúng  thành , sinh con đẻ cái. Lúc nhỏ chẳng    như   ?  từ khi bá phụ giao cửa hiệu  cho ngươi, ngươi   đổi, trở nên chẳng còn là ngươi nữa. Ngươi chỉ một lòng lao  sổ sách, tính toán, như kẻ phát điên.”
 
Bây giờ kẻ phát điên chính là .
 
“Cho nên  mới dẫn biểu  đến… , …”
 
“Ngươi, ngươi cái gì?”
 
Ta  hỏi xong, Tần Quyên liền : 
 
“Hắn  tỷ tỷ ghen. Dù là tức giận  mềm lòng, chỉ cần tỷ tỷ để ý đến ,  liền  cớ trách tỷ tỷ bỏ mặc , để tỷ tỷ buông sổ sách xuống mà lao  .”
 
Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng , còn Dương Thanh Tiêu   hề phản bác lời Tần Quyên.
 
Ta nhớ  , mấy hôm  khi ở  Dương gia,  cũng từng lẩm bẩm mấy câu tương tự trong mộng.
 
Tần Quyên  hả hê: 
 
“Chỉ là  ngờ,    hủy hôn, tỷ tỷ liền đồng ý, trong lòng tỷ tỷ quả thật chẳng  .”
 
Ta phản bác một câu: 
 
“Không  thế, tình nghĩa đồng môn, Dương Thanh Tiêu trong lòng  vẫn  chỗ.”
 
Tần Quyên khẽ nhún vai: 
 
“Vậy thì là    trân trọng,  tỷ tỷ đau lòng.”
 
Ta thản nhiên phẩy tay: “Không , chuyện  qua .”
 
Ta với Tần Quyên kẻ xướng  họa, sắc mặt Dương Thanh Tiêu đổi đủ  màu.
 
Hắn hỏi: “Thì  nào, A Lý,   tốn hết tâm tư, chỉ cần ngươi nhượng bộ một chút,  sẽ cưới ngươi.”
 
Ta l.i.ế.m môi,  chút lúng túng. Câu     ,  nổi hết cả da gà.
 
Nể mặt Dương bá mẫu,  mới  sai  hắt m.á.u c.h.ó đen  .
 
“Ta   vị hôn phu , nếu ngươi khăng khăng, thì chỉ  thể  .”