Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hiển nhiên, đối phương cũng thấy cô, hơn nữa còn gọi tên cô  khi cô kịp phản ứng. "Chương Dạng? Sao   ở chỗ ?"
Người  đến chính là Giản Thanh Tùng. Chương Dạng trợn to mắt   : "Tớ tới phỏng vấn,  thì ?" Giản Thanh Tùng  cô gái mà   suýt chút nữa  nhận    mặt , lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Sau  tạm biệt , khi    Chương Dạng  kết hôn và  hạnh phúc với  chồng hiện tại,    chủ động liên lạc với cô nữa. Cậu  nghĩ,  lẽ sự liên lạc của  với Chương Dạng  thể trở thành một loại quấy rầy.
 dù  liên lạc, điều đó   nghĩa là Giản Thanh Tùng  trở thành  xa lạ với Chương Dạng. Bây giờ ở nơi núi rừng đang bùng phát hỏa hoạn mà gặp  Chương Dạng, cảm giác đầu tiên của Giản Thanh Tùng là vui vẻ,  đó là lo lắng. 
“Tớ đến đây đưa đồ tiếp tế,” Giản Thanh Tùng . Tin tức của   đến nhanh hơn  bình thường  nhiều, nên  chuẩn  các đồ dùng sinh hoạt cần thiết, cùng một ít thuốc men, theo xe vật tư đến đây. Những thương nhân  như , đương nhiên  chỉ để quyên tặng tình yêu, mà còn để thể hiện với xã hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/574.html.]
Chương Dạng hiểu rõ điều đó, gật đầu,  nghĩ nhiều như , cô giơ ngón tay cái lên với Giản Thanh Tùng: “Cậu  lòng .”  lông mày Giản Thanh Tùng   thể thả lỏng. Cậu   gương mặt còn dính tro bụi của cô gái trẻ   mặt,  khỏi cảm thấy lo lắng: “Cậu còn  ở  đây ? Hay là, chờ chút nữa  trở về cùng tớ .” 
Trên đường đến đây, Giản Thanh Tùng  tìm hiểu qua, trận cháy rừng   khốc liệt,  chỉ cháy ở một chỗ mà  thể  là cháy khắp nơi. Trong thời gian ngắn,  dập tắt tất cả các điểm cháy là điều  thể. Chương Dạng còn ở  nơi gần chỗ cháy như ,    yên lòng chút nào.
Chương Dạng  vẻ bất ngờ với câu  của Giản Thanh Tùng, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối ý  của bạn học cũ: “Bên  còn đang thiếu  lắm. Hơn nữa, đồng nghiệp tòa soạn của  vẫn còn ở đây,   cũng  chuẩn  ở . Dù  thể  giúp  quá nhiều, nhưng nếu giúp  chút nào thì cũng  chút đó.”
“Cậu…” Giản Thanh Tùng  ngờ rằng Chương Dạng  từ chối. Trong mắt  , việc chạy tin tức dĩ nhiên là quan trọng, nhưng vì một tin tức mà đánh đổi mạng sống thì  đáng. Cậu  nhíu mày: “Cậu  sợ ?”
Nga
Chương Dạng mỉm : “Ai mà  sợ chứ?”