Quý Hành Tung  lời  của cô  cho hai chân thiếu chút nữa loạn bước, cúi đầu nhướng mày  cô,   lời  của Chương Dạng  ý tứ gì.
 
Chương Dạng thấy rõ ràng ánh mắt  mang theo nghi hoặc của Quý Hành Tung nhưng cô nảy ý    chủ động giải thích gì cả.
 
Cô chỉ nghĩ thầm ở trong lòng, cô thích cái tính tình  mang theo chút ướt át bẩn thỉu nào của Quý Hành Tung,  lẽ, cô cũng thích cái quyết định hiện giờ của Quý Hành Tung.
 
Chương Dạng    bộ thời gian nghỉ tết Đoan Ngọ sẽ chỉ ở trong tứ hợp viện nhưng cuối cùng cô cũng  nghĩ rằng  thời gian đó cô cũng chỉ  một ngày là theo Quý Hành Tung về đại viện.
 
Hiện giờ  còn tập tục gọi là hồi môn nữa nhưng mà Quý Hành Tung vẫn nhớ rõ nên rút  thời gian một ngày cố ý cùng Chương Dạng về nhà họ Chương.
 
Chương Ngũ ở trong phòng ngủ  lầu,  thấy tiếng ô tô   trong sân thì  tới bên cửa sổ  một cái.
 
Khi  rời khỏi tứ hợp viện trong lòng còn  chút khó chịu, chính  còn   chăm sóc chị gái  bao nhiêu mà cứ như   Quý Hành Tung bắt cóc mất.
 
 mà khi thấy Quý Hành Tung xuống xe xong chủ động  qua mở cửa cho Chương Dạng, còn đưa tay đỡ cô xuống xe, chú ý tới cổ chân vẫn còn đeo nẹp bảo vệ mắt cá của Chương Dạng thì chút  thoải mái vi diệu ở trong lòng  của  tựa hồ tan   ít.
 
Nga
Này  hề giống Quý Hành Tung chút nào cả.
 
Chương Ngũ nghĩ .
 
Trước   phản đối cật lực chuyện Quý Hành Tung và Chương Dạng ở bên  như   chỉ là bởi vì chức vụ của đối phương  thể chăm sóc cho gia đình  mà càng là bởi vì   từng thấy qua chút gì đó  liên quan tới hai từ "ôn nhu" xuất hiện   Quý Hành Tung.
 
Điểm   và Quý Hành Tung vô cùng tương tự, nhưng   thể đối xử  với Chương Dạng bởi vì  và Chương Dạng là hai chị em song sinh, Quý Hành Tung  thể đối xử  với  chị gái yếu đuối của  ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-148.html.]
Anh  từng  thấy dáng vẻ Quý Hành Tung ôn nhu với  , nhưng mà hiện tại Chương Ngũ   thấy   cảm thấy  thể tưởng tượng nổi.
 
Cố tình   biểu tình của Chương Dạng  lầu, dường như cô  tập mãi thành thói quen , căn bản   cảm thấy  gì  thích hợp cả.
 
Chương Ngũ hiếm thấy  cong khóe môi, ít nhất thoạt  như  Chương Dạng cũng    chịu ủy khuất.
 
Cơm trưa tự nhiên là xuất từ tay Chương Ngũ, mà khi Chương Dạng thấy một bàn hơn phân nửa là đồ ăn khẩu vị nặng thì cô   nhíu mày : "Sao  nấu cay như ?"
 
Ngày thường cô  ít khi thấy món cá hầm ớt cay rách miệng xuất hiện  bàn cơm, còn  những món như gà xào cho đầy ớt khô  nữa.
 
Chương Ngũ còn   lời nào, Chương sư trưởng  trợn mắt liếc  con gái nhà  một cái:"Con  ăn thì Hành Tung nó cũng  ăn."
 
"A?" Chương Dạng kinh ngạc  sang hỏi: "Ngày thường ở nhà nấu cơm   cũng   nấu cay như  ?"
 
Lời   thốt  dẫn tới hai  đàn ông nhà họ Chương đang   bàn  Quý Hành Tung ý vị thâm trường.
 
Chương Dạng mới về nước  lâu, tính toán   đấy thời gian cô ở chung với Quý Hành Tung cũng  dài, nhưng Chương Ngũ   khẩu vị ăn cơm của Quý Hành Tung càng thiên hướng với những món ăn ở Hồ Nam, nhiều dầu nhiều muối khẩu vị còn nặng,   khác với kiểu yêu thích thiên ngọt như Chương Dạng.
 
Chương Ngũ    nữa, chỉ yên lặng mà cầm lấy chén rượu chạm ly với Quý Hành Tung.
 
Cũng chỉ  cái  khiến cho  phục.
 
Ngày nghỉ tết Đoan Ngọ thoáng qua, Chương Dạng cảm thấy  còn  kịp thừa dịp ngày nghỉ  mà  dạo Bắc Kinh một vòng cũng  hết thời gian nghỉ.
 
Ngày đầu tiên  tới báo xã, cô tới  sớm, tuy động tác của Quý Hành Tung  nhẹ nhàng nhưng cô cũng tỉnh dậy theo,  khi ngủ tiếp cũng   ngủ say như   nữa.