Ta bưng chậu nước tiến đến. 
Còn  kịp đến gần, Hoàng đế bỗng mở bừng mắt, ánh  sắc bén như xuyên thấu lòng .
“Bước chân lóng ngóng,    tu hành.”
Thị vệ hai bên lập tức tuốt kiếm  khỏi vỏ.
Ta vội quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
“Thần nữ xin Hoàng thượng minh xét!”
Ánh mắt Hoàng đế u uẩn mà lạnh lẽo, gương mặt  biểu cảm, nhưng khí thế như núi đè áp đến nỗi khiến lòng  run sợ.
“Nói , ngươi đến đây vì mục đích gì?”
Ta siết chặt tay, móng tay cắm sâu  lòng bàn tay đến bật máu, ép    run rẩy:
“Thần nữ  cáo trạng!”
Hàng chân mày của   động, chậm rãi  thẳng lên, tỏ vẻ hứng thú:
“Ồ? Tội trạng gì? Nói  thử xem.”
Hoàng đế là  tự xưng là thiên hạ  nhất trí giả, đắc ý nhất chính là:  cần thượng triều quá ba  một tháng, chỉ cần truyền lời cho vài đại thần  tín cũng  thể trị quốc an dân.
Thế nhưng, chính vì quá tự phụ, nên    rằng kẻ mà  tin là trung thần tận tụy, cẩn thận khiêm cung, thật   là kẻ mưu quyền kết đảng, sửa ý chỉ, chèn ép trung lương.
Triều đình rối ren, gian thần thao túng, mà kẻ đáng trách nhất, chính là vị quân vương đang   cao .
 những lời ,   thể  .
Người quá tự cao, nếu  mạo  bảo rằng  sai, e là  đầu tiên c.h.ế.t sẽ là .
Ta  định tâm thần, dập đầu thật sâu  cất giọng thành kính:
“Kể từ ngày Hoàng thượng đăng cơ, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thế ngày càng cường thịnh, khiến tứ phương đều kính sợ. 
Công đức , ngàn đời lưu danh, là nhờ Hoàng thượng mưu lược cao minh,    việc.”
“Thế nhưng…”
Ta hít sâu:
“Thế gian luôn  kẻ lợi dụng tín nhiệm của Hoàng thượng, âm thầm dối trá, bóc lột dân chúng,  tổn hại danh tiếng bồi đắp bấy lâu nay của bệ hạ.”
“Thần nữ  Hoàng thượng yêu dân như con,  dung kẻ . 
 lũ gian thần  bưng bít triều đình, khiến thần nữ  thể kêu oan, bất đắc dĩ mới cải trang  trộn  đây, liều  dâng sớ!”
Hoàng đế   gì, chỉ nheo mắt  .
Ánh mắt đó, như đang đánh giá một món đồ thú vị nào đó, sâu hun hút, khiến   khỏi toát mồ hôi lạnh.
Một lúc ,  mới lười biếng hỏi:
“Vậy ngươi  cáo ai?”
“Thần nữ  tố cáo đương kim quốc cữu—Hàn Bách.”
“Ngươi  chứng cứ ?”
“Có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hong-tu-trung-phung/chuong-18.html.]
Ta lấy hết thư từ và bản chép tay của vụ án cha , dâng lên.
“Tội trạng của Hàn Bách, Hoàng thượng chỉ cần liếc mắt là rõ.”
Ta dập đầu,  vẫn rạp sát đất,  dám cử động.
Chính giữa mùa đông mà trán   lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cả điện đường im ắng đến nghẹt thở.
Không  bao lâu , Hoàng đế mới ném tập hồ sơ xuống, trầm giọng:
“Ngẩng đầu lên.”
Ta cẩn trọng ngước , chạm ngay  ánh mắt như lưỡi d.a.o mỏng manh .
Người   một lúc lâu, bỗng cất tiếng:
“Chả trách trẫm thấy ngươi quen mắt. 
Ngươi là con gái của nguyên Lễ bộ Thị lang Tiết Thiệu, đúng ? 
Ngươi tên Tiết Từ Doanh?”
“Là thần nữ.”
“Ừm, năm ngươi sáu tuổi, trẫm từng gặp qua.”
Ta cúi đầu, răng cắn chặt môi .
Quả nhiên là vị minh quân   đời ca tụng—trí nhớ đáng sợ như quỷ thần.
Có lẽ, chính vì như thế mà dù mỗi năm đều bế quan tu đạo,  vẫn nắm quyền thiên hạ chặt chẽ  ai lay chuyển.
“Hoàng thượng…”
Ta nghẹn giọng:
“Phụ  thần nữ là  vu oan! Vì  bảo  tính mạng cho ,  mới nhận tội .
Nay  cùng mẫu  thần nữ   đày đến Ninh Cổ Tháp,  mà Hàn Bách còn  lệnh g.i.ế.c  diệt khẩu… xin Hoàng thượng cứu họ!”
Ta dập đầu lạy tạ, nhưng Hoàng đế vẫn im lặng.
Hồi lâu ,  khẽ bật :
“Tiết Từ Doanh, ngươi thật khéo ăn khéo . 
… Hàn ái khanh là cánh tay  của trẫm. Ngươi nghĩ trẫm sẽ vì lời một tội nữ như ngươi mà nghi kỵ  ?”
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta ngẩng đầu, c.h.ế.t lặng.
“Hoàng thượng! Hàn Bách  trái thánh chỉ, bằng chứng rành rành…”
“Đủ . Người , nhốt .”
“Hoàng thượng!”
Ta còn  kịp cầu xin gì thêm,   thị vệ kéo mạnh  ngoài.
Cánh cửa điện đóng sầm , ánh sáng vụt tắt.
Ta  lôi  bóng tối, tim như chìm xuống vực.
Không ngờ… niềm hy vọng cuối cùng của — đặt nhầm .